Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói gì chưa, luyện khí sư của hai nhà Liễu Triệu sẽ tỉ thí vào ba ngày sau đấy”.

Sắc trời vừa sáng, thông tin này đã đồn thổi khắp các con đường trong thành Vong Cổ.

“Dễ đoán thôi”.

Người nào tinh tường nghe xong sẽ không lấy làm lạ, trước hết là cửa hàng binh khí Triệu gia bị chèn ép, sau đó là Liễu gia bị đánh bại. Với tác phong của Liễu gia thì đâu thể không vớt vát thể diện.

“Nghe nói Khô Sơn kia được đại gia tộc mời tới”.

“Ta từng gặp rồi, cao thủ Huyền Dương đỉnh cao hàng thật giá thật”.

“Kể ra thì ta chưa từng gặp luyện khí sư của Triệu gia bao giờ”.

Âm thanh rì rầm thảo luận rất nhiều, quán trà hay tửu lâu lại biến thành chỗ tụ tập, thế nào cũng phải có một kẻ lắm lời đang lải nhải ở đó, không chăm chỉ tu đạo nhưng kể chuyện đồn đãi thì rất giỏi. Chỗ nào có tin hay chuyện lạ, nhà ai gặp vấn đề gì, họ đều biết rõ mười mươi.

“Có kịch hay để xem rồi”.

Người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn thì ở đâu cũng có chứ nói gì đến hai nhà Triệu - Liễu. Từ sau khi treo đầu dê bán thịt chó, đây chắc hẳn là lần đầu tiên hai nhà giao tranh trực diện. Còn về trận đấu ở cửa hàng binh khí trước đó, cùng lắm chỉ được coi là đấu đá ngầm. Lần này thì khác, hiển nhiên trận chiến đã mở ra, phải xách vũ khí lên đánh nhau một trận.

“Dù sao cũng là thông gia, làm đến mức độ này thật là thú vị”.

“Nói là kẻ thù thì đúng hơn đấy, mẹ kiếp, tôi còn thấy bực mình hơn Triệu gia”.

“Cũng phải, Liễu gia quả thực rất quá đáng”.

Trận chiến còn chưa mở màn mà sức nóng đã hầm hập, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán.

“Nào nào nào, đặt cược đi!”

Những tiếng xì xào lại được thể huyên náo hơn vì câu gào này.

Âm thanh đến từ các sới bạc.

Một trận tỉ thí như thế đâu thể thiếu được cá cược.

Chủ yếu là để kiếm tiền hoa hồng.

Các sới bạc thường xuyên làm chuyện này, họ hay cầm cái, sở hữu nguồn tài lực hùng hậu và uy tín nhất định, khách cá cược đặt tiền vào cũng thấy yên tâm, không sợ nhà cái chạy mất.

Hôm nay, các sới bạc làm ăn cực kỳ rực rỡ.

Bởi vì trận cá cược này, có trời mới biết bao nhiêu người đã chạy tới sới bạc, không chỉ khách cá cược, mà còn cả những kẻ rảnh rỗi túm tụm lại, thậm chí ông lão bán bánh rán cũng chạy tới vì muốn kiếm ít thu nhập ngoài lề, không kể tới những người hóng hớt không sợ lớn chuyện.

“Liễu gia thắng thì một ăn hai”.

“Triệu gia thắng thì một ăn chín”.

Các sới bạc lớn của thành Vong Cổ ăn ý đến kỳ lạ, họ chuẩn bị trước cả tỉ lệ cá cược rồi.

“Coi thường Triệu gia tới cỡ vậy hả”.

“Ngươi không biết hả, luyện khí sư của Triệu gia phải đối đầu với Khô Sơn đấy”.

“Lão già đó, trình độ cao lắm”.

Các sới bạc rất náo nhiệt, tỉ lệ đặt cược quá đã mắt, những lời cảm thán cũng khá nhiều. Danh tiếng của Khô Sơn đã được đồn đi khắp nơi, với tình thế này, hiếm ai coi trọng Triệu gia.

“Thiên linh linh địa linh linh”.

“Phù hộ cho bọn ta kiếm bộn tiền”.

Tên mập đen thui và nhóc hám tiền đi đến đâu cũng có đôi có cặp, cả hai vái lạy thần linh rồi mới ôm bạc tới sới bạc ở phía đối diện. Hai người này rất hào sảng, đặt cược toàn bộ gia sản, cược rằng Triệu Bân sẽ thắng. Người nhà mình mà, phải kiếm thể diện cho Triệu Bân.

“Một ngày mới nào”.

Nhắc đến Triệu Bân, hắn vừa vươn vai vừa đi ra khỏi phòng.

Trùng hợp gặp ngay Xích Yên vừa quay về.

Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Bân chưa kịp vươn vai xong lập tức nhanh chân rút về phòng mình. Hắn dùng thuật xuyên tường chuồn đi từ một bên khác, chạy nhanh như thỏ.

“Lưu manh!”

Xích Yên trừng mắt nhìn hắn. Ra ngoài cả đêm mới chịu về, hai má vẫn ửng hồng, bao nhiêu người nghe thấy chắc chắn không còn thể diện nào nữa, đều tại Triệu Bân lắm lời.

“Tên tiểu tử đó cũng không tệ”.

“Đàn ông mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường”.

“Đông người mới náo nhiệt”.

Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng đang ở đây. Họ chơi cờ dưới tán cây, thong thả trò chuyện, nhìn qua thấy Xích Yên và Triệu Bân cũng rất xứng lứa vừa đôi đấy, trai tài gái sắc trong truyền thuyết.

Duyên phận mà, ai nói rõ được?

Xích Yên không nói gì, chạy thẳng tới phòng của thằng nhóc tóc tím. Tại sao hả, bà đây đang rất bực, Triệu Bân lại chạy mất dạng rồi, ta phải tìm người nào đó để trút giận.

“Ai chọc gì tới ngươi hả!”

Tiếng hô hào của tên nhóc tóc tím nhanh chóng vọng ra, đang ngủ ngon thì bị Xích Yên xách dậy, sau đó còn bị treo ngược lên cây.

“Người ta đang khó ở, ngươi thông cảm đi”.

Chư Cát Huyền Đạo vừa vuốt râu vừa nói, đương nhiên câu này là nói với thằng nhóc tóc tím.

Người này nói năng rất lễ độ.

Nhưng câu nói ấy lọt vào tai thằng nhóc tóc tím thì không còn như vậy nữa. Khó ở nên tìm ta để trút giận, lý lẽ ở đâu thế? Ông đây cũng bực mình mà? Chẳng lẽ ta biến thành đứa trẻ xúi quẩy, bất kỳ ai khó ở cũng có thể lấy ta ra để luyện tập à?

“Ta thật cơ trí”.

Ở bên này, Triệu Bân đã ra khỏi cửa hàng binh khí, mặc đồ đen, đeo mặt nạ da người, tiện thể gắn thêm một cánh tay già. Vì sợ Nguyệt Thần không an phận nên hắn còn tự bịt miệng mình.

“Luyện khí sư”.

Nguyệt Thần đột nhiên lên tiếng, thậm chí còn chẳng buồn mở mắt ra.

“Luyện khí sư?”

Triệu Bân nhướn mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn. Có ai đó vừa mới lướt qua người hắn để tiến vào cửa hàng binh khí Triệu gia, là một ông già khá cao, sử dụng thuật dịch dung nên diện mạo hiện giờ không phải diện mạo thật sự. Hắn có thể cảm nhận được tia lửa lượn quanh, cũng có nghĩa là ông già này chắc chắn có lửa, mà còn là địa hỏa.

“Luyện khí sư của Liễu gia?”

Triệu Bân lầm bầm trong lòng, hắn chưa từng gặp nên khó lòng phân biệt.

Giống như hắn dự đoán, người này đúng là Khô Sơn.

Cũng giống như người đời đồn đãi, Khô Sơn là một cao thủ đạt đỉnh Huyền Dương.

Nhìn khí thế thì người này chắc chắn không chỉ là đỉnh cao.

Khi hắn nhìn sang thì Khô Sơn đang đi dạo trong cửa hàng binh khí, ông ta đang xem binh khí, đôi lúc còn liếc mắt nhìn lão Tôn và Dương Đại, Võ Nhị.

Triệu Bân sờ cằm: “Tới thám thính tình hình quân địch à?”

Đúng vậy, Khô Sơn có ý định này, cũng chỉ là thoáng qua thôi, chủ yếu vì ông ta chán quá nên muốn tìm việc gì đó để làm, đi mãi rồi tới đây nên vào xem cũng không thành vấn đề.

Tiếc rằng, ông ta không gặp được luyện khí sư.

Đối với ông ta thì việc này cũng không đáng kể.

Chỉ cần không phải luyện khí sư của hoàng tộc hay Thiên Tông thì ai tới cũng vô dụng.

“Trình độ không thấp đâu”.

Nguyệt Thần thong dong nói, có vẻ khá tùy ý.

“Mạnh hay yếu, cứ phải luyện rồi mới biết”.

Triệu Bân nói rồi quay người rời đi, bàn về thuật luyện khí thì hắn cũng không chém gió.

Sới bạc là một nơi hay ho.

Kể từ ngày ấy, đã lâu rồi hắn không đến đây, trong đó có một sới ở ngay đối diện cửa hàng binh khí. Hôm nay rảnh rỗi, hắn chạy tới đây dạo chơi, bởi vì có ván cược nào đó sở hữu tỉ lệ ăn thua không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK