Cho dù không có thiên kiếp thì sấm sét từ mưa giông cũng mang tính hủy diệt khi rơi vào tay Cơ Ngân.
Có một biến cố như thế, còn đánh cái nỗi gì.
“Gửi thư đình chiến!”
Trong đêm, hoàng đế của các nước đều hạ lệnh như vậy.
Không đánh nữa, không đánh nhau với Đại Hạ nữa, giữ vững mấy tấc đấc của nhà mình là được.
“Đại Hạ uy vũ!”
Bên trong lãnh thổ Đại Hạ, những tiếng hô như thế này vang vọng đêm tối.
Cả nước vui mừng, quân viễn chinh Đại Hạ làm họ nở mày nở mặt quá, vang danh khắp thiên hạ.
“Chuẩn bị rượu mừng!”
Long Chiến đích thân hạ lệnh, mỉm cười tươi như hoa nở.
Đại Hạ cần phải chuẩn bị rượu thịt, nghênh đón quân viễn chinh trở về, ông ta muốn khao quân.
Bầu không khí náo nhiệt bao trùm Đại Hạ, nhiều người tập trung tới gần Đông Hải, đợi quân viễn chinh trở về.
Thế nhưng, đợi nửa tháng trời cũng không thấy họ đâu.
Điều này khiến con dân Đại Hạ mờ mịt, tính theo thời gian và lộ trình, cũng nên về rồi chứ.
Chẳng lẽ là… lạc đường rồi?
Khỏi nói chứ, họ lạc thật!
…
Đây là một hải vực không trông thấy điểm tận cùng, dưới ánh trăng, mặt nước lấp lánh, khói sương mờ ảo, sâu trong hải vực có một hòn đảo rộng lớn, dù cây cối rậm rạp nhưng không có ai sinh sống.
Đêm nay, hòn đảo này đón nhận một đám đông.
Đúng vậy, là quân viễn chinh Đại Hạ.
“Cảnh giới!”