Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão tổ Diệp gia tất nhiên là người có kiến thức rộng rãi, nói không chừng ông ta biết.





Không lâu sau đó.





Diệp Lan xách hai vò rượu ngon trở về.





Từ rất xa Triệu Bân đã có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc, có lẽ là rượu ngon lâu năm, ít nhất cũng phải được ngàn năm rồi, rượu ngon! Tất nhiên ủ càng lâu thì càng thơm ngon, đây là lần đầu tiên hắn gặp được rượu ngàn năm.





“Mời ngươi uống rượu”, Diệp Lan khẽ cười.





“Sao ta có thể mặt dày như thế được”, nói thì nói vậy, nhưng tay hắn lại rất nhanh.





Đúng là rượu ngàn năm, không chỉ thơm ngọt mà còn rất mạnh nữa! Triệu Bân uống một ngụm xuống bụng, thấy trong người như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, mới hớp có một ngụm đã lập tức ngã xuống.





Diệp Lan mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng kịp.





Ít nhiều gì cũng là tiên thể vĩnh hằng mà tửu lượng lại tệ như thế ư?





Đáp án là không phải đâu.





Triệu công tử không uống say, mà là căn nguyên có dị biến.





Không thấy huyết mạch có dị tượng, nhưng căn nguyên hắn lại quay cuồng, nó đến quá đột ngột khiến Triệu Bân không hề có sự chuẩn bị tâm ý nào, nên mới bị thứ sức mạnh bí ẩn đó làm cho ngất xỉu.





Có dị biến này, không thể nói là chẳng liên quan gì tới vò rượu ngàn năm kia.





Có trời mới biết người ủ rượu đã bỏ thêm nguyên liệu gì trong đó.


“Đạo hữu?”





Diệp Lan khẽ gọi một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK