Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Oanh nói một câu liền đi, Triệu Bân đứng dậy, một tay ôm lấy thắt lưng già nua của mình, mặt mũi sưng vù, thất khiếu đều chảy máu, đặc biệt là đôi mắt! Tất cả mọi người nhìn thấy đều muốn cười, hắn đã bị Xích Yên đánh tới mức đôi mắt cũng lòi ra như gà chọi.

"Đánh đến vậy mà vẫn còn đứng lên được sao?"

"Triệu thiếu gia quả nhiên là con gián, đánh cỡ nào cũng không chết".

"Xích Yên đã nương tay rồi!"

"Có khi cô gái đó đã thích Triệu Bân rồi, chỉ miễn cưỡng đánh vậy thôi".

"Vợ hắn vẫn còn ở đây đó! Chú ý chút đi".

Mấy người ở đây ai cũng đều đang nói hươu nói vượn, thổn thức tặc lưỡi không dứt, tặc lưỡi bởi vì Triệu Bân quả thật đáng đánh, còn thổn thức bởi vì cái tên này quá quyết đoán, chuyện gì cũng dám nói ra! Chẳng những thế, hắn còn dám kích động Xích Yên, vậy mà vẫn chưa bị đánh chết, đúng là nên đốt nhang tạ ơn tổ tiên đi!

Chỉ có điều...

Nhìn thấy Triệu Bân khổ sở như thế này, mọi người đều cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được.

"Ta muốn thành thần".

Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần, gương mặt vốn đang tái nhợt giờ phút này lại tối sầm, chờ đến khi hắn được phong thần, hắn nhất định sẽ tính sổ với Nguyệt Thần, cô gái này thật là xấu xa.

Đã nói từ trước rồi, đồ nhi là để cho sư phụ đây gài hàng mà.

Nguyệt Thần không đáp lời, nhưng thần thái đã thể hiện rõ ràng ý tứ như vậy.

"Triệu Bân có ở đây không?"

Đúng lúc này thì mọi người chợt nghe thấy tiếng gọi, có ai đó đã bước vào.

Người đó là Vương Đức của Liễu gia.

Sự xuất hiện của lão ta khiến cho mọi người phải liếc mắt ra ngoài, bọn họ đều nhận ra lão này là người của cửa hàng binh khí Liễu gia, chủ cũ là Liễu Thương Hải, lão ta đã từng đến đây để so kiếm và phải trở về trong nhục nhã, sau khi Liễu Thương Hải bị đày đi nơi khác thì cửa hàng đó cũng đã có chủ nhân mới.

Thần sắc của Vương Đức rất kỳ quái.

Chủ yếu là do cảnh tượng trước mắt có chút hỗn loạn, có một đứa con nít bị treo ở trên cây, trên tay người nào cũng có cầm một miếng dưa hấu lớn, như nhóc hám tiền còn có bạc để ôm trong người, mà gai mất nhất chính là Triệu Bân, hình như hắn mới vừa bị ai đánh xong!

"Tới đây làm gì?", Lỗ Mãng quát lên một câu.

Thành thật mà nói, những người ở đây chẳng có ai ưa gì Liễu gia.

Ừm, ngoại trừ Liễu Tâm Như.

"Tất nhiên là tới hạ chiến thư", khóe miệng Vương Đức nhếch lên, phất tay phóng ra một tấm thiệp mời, nói: "Khô Sơn trưởng lão nhà ta muốn tìm luyện khí sư nhà các ngươi so tài một chút thuật luyện khí, tất nhiên, nếu như biết sợ rồi thì cũng có thể không cần tới, Liễu gia sẽ không cưỡng cầu".

"Nhận lời".

Mấy người trong vườn khá ăn ý, đều ngang ngược quát lên một tiếng! Một tiếng này khiến cho Triệu Bân bị giật mình tới mức đứng không vững, đầu óc ong ong, hắn thấy chắc chắn là đám người này đang cố ý.

Khô Sơn trưởng lão chính là luyện khí sư của Liễu gia.

Thực tế thì ông ta là do các gia tộc lớn mời tới giúp Liễu gia, muốn chèn ép Triệu gia.

Lũ điên!

Vương Đức thầm mắng, may mà lão ta vẫn còn một chút đạo hạnh, nếu không thì thảm rồi.

Đám người này đồng lòng lắm.

Triệu Bân không nói lời nào, liếc mắc nhìn qua từng gương mặt, mấy người cũng không phải là luyện khí sư, mấy người nhận lời cái gì, dù sao cũng đâu phải là mấy người đi thi thố, chỉ biết nói miệng như mấy người thì làm gì biết người ta phải đau lưng cỡ nào.

Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là khí thế.

Mọi người cùng trả lời, thể hiện sự nhất trí cao độ, hù dọa được đối phương ngay lập tức.

"Trong lĩnh vực luyện khí, Khô Sơn đúng là cũng có mấy phần thành tựu".

Nói hươu nói vượn là thế, nhưng sau đó lão mập cũng phải nghiêm túc nói.

"Không cần sợ".

"Cứ so tài với ông ta, thiếu gì thì cứ báo với ông đây".

"Thiếu bạc đó".

"Nào, ăn cơm thôi".

Cái lão Chư Cát Huyền Đạo này đúng là chỉ biết nói miệng! Khi hứa hẹn thì hay lắm, đến khi người ta nhắc đến bạc thì lại đánh trống lảng không tiếp lời, lẹ làng bảo mọi người ăn cơm.

Rượu thịt nhanh chóng được mang vào, dậy mùi thơm phức.

Thằng nhóc tóc tím bị treo trên cây cuối cùng cũng được thả xuống, nó rất biết điều an phận, nhìn thần thái của nó thì chắc đã quen với việc này rồi, cách hai ba bữa là lại bị đòn, cách ba bốn bữa là lại bị treo lên, nó có hai vị sư thúc như thế này quả đúng là con mợ nó vui sướng.

Bữa ăn tối vẫn là rất hòa thuận.

Mọi người trong lúc bất giác đều liếc nhìn Triệu Bân một cái.

Cái tên này đúng là có mạng con gián.

Bị đánh dã man, tứ chi cũng sắp tàn phế đến nơi, vậy mà hắn vẫn có thể vui vẻ, hắn hồi phục nhanh chóng như thế sao? Chẳng lẽ hắn chính là quái thai ở trong truyền thuyết?

Hay là bởi vì thứ linh dịch đó?

Linh dịch cũng không quá trân quý, chỉ có tiên lộ bên trong mới bá đạo, đêm đó hắn chỉ còn lại một hơi thở mà cũng có thể cứu sống lại được, thì chuyện hôm nay chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần một hớp liền có thể giải quyết xong xuôi.

"Không phải là ta nói đâu".

Triệu Bân ho khan nói với Liễu Tâm Như, hắn không muốn vợ mình hiểu lầm.

Liễu Tâm Như chỉ cười nhẹ.

Nàng không quan tâm đến chuyện này, cũng không quan tâm sau này bên cạnh Triệu Bân sẽ có bao nhiêu phụ nữ, nàng chưa bao giờ có kỳ vọng gì cao, chỉ cần hắn không đuổi nàng đi là được rồi.

Sau bữa ăn, Triệu Bân lại vào phòng khóa cửa.

Sau đó, hắn lấy đạo cụ vẽ bùa ra, chuyến này ra ngoài hắn phải tiêu hao rất nhiều thứ, bất kể là loại bùa chú nào cũng rất thực dụng, hắn phải vẽ thêm nhiều mới được.

Còn về trận so tài luyện khí, hắn không hề cảm thấy lo lắng.

Luyện đan hay luyện khí đều là so về kỹ thuật làm việc, phải xem xét truyền thừa, xem xét thiên phú, xem xét nền tảng tinh thần lực của mỗi người. Thuật luyện khí của hắn là do thần truyền, Khô Sơn không sánh được, mà thiên phú của hắn cũng không hề thấp chút nào. Hơn nữa, tinh thần của hắn đã lột xác võ hồn, điểm nào cũng cao cấp hơn đối phương, hắn không tin hắn có thể bại trận dưới tay của ông ta.

"Nha đầu đó cũng không tệ".

Nguyệt Thần đã thức dậy, mạnh mẽ vươn vai một cái, cười tủm tỉm, nha đầu mà cô ta nói tới tất nhiên là Xích Yên, thế gian này có nhiều cô gái đẹp như vậy, mà hắn hết lần này đến lần khác chạm mặt cô gái này, đây chắc chắc là duyên phận, mà quan trọng hơn hết, chính là cô gái này rất đẹp.

"Cô cũng không tệ".

Triệu Bân đưa tay lau máu mũi, vẫn là câu nói đó, hắn muốn nghịch thiên phong thần không bởi vì chuyện gì khác, hắn muốn đứng ngang hàng với Tú Nhi mà nói chuyện lý tưởng, đời này hắn nhất định phải được hãnh diện một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK