Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng sau đó cực kỳ đẫm máu, oán linh đụng phải ánh sáng của bảo liên đăng là biến thành một vũng máu hoặc khói đỏ, tiếng kêu la gào thét thê thảm như có ma lực, tấn công thẳng vào linh hồn.





“Định đọ sức tiêu hao à?”





Triệu Bân nhìn xung quanh, mỗi một oán linh nhào tới, liên quang của bảo liên đăng lập tức bị thủng lỗ chỗ, thời gian lâu dần, chắc chắn sẽ bị ăn mòn.





Trừ phi hắn có đủ tiên lực để duy trì liên hỏa không bao giờ tắt, nhưng một khi tiên lực của hắn hao hết, bảo liên đăng không còn sức mạnh để tiếp tục, nó sẽ không còn khả năng uy nhiếp. Oán linh nhào tới sẽ xé xác họ đến khi thịt nát xương tan.





Đọ sức tiêu hao, hắn không đọ nổi.





Vẫn là câu đó thôi, sinh linh mà Huyết Ma từng nuốt quá nhiều, mỗi một oán linh có thể là một mạng của hắn ta. Họ ở trong bụng Huyết Ma, đây là “sân nhà” của hắn ta, chiến thuật biển người này sớm muộn gì cũng “tiêu hao” họ hoàn toàn.





“Tiểu tử, liên lụy tới ngươi rồi”, lão già râu chữ bát tỏ ra áy náy.





“Cũng là ta liên lụy ông!”











Triệu Bân ho khan một tiếng, hắn quá sơ suất, chỉ mải lấy Bát Bộ Phù Đồ mà bỏ qua càn khôn bên dưới tế đàn. Huyết Ma ở đó thì còn đỡ, nếu hắn ta ra ngoài gây rối, chắc chắn sẽ là một kiếp nạn khủng khiếp, vậy thì Triệu Bân chính là tội nhân thiên cổ rồi.





Thế nên mới nói, phải giết Huyết Ma.





Đại họa do hắn gây ra, dù liều mạng cũng phải kết thúc nó.





Nghĩ đến đây, hắn trở tay lấy ra đàn đá, gảy dây đàn, nhưng không đàn khúc Vô Sương nữa, mà đàn khúc tỉnh thế. Đây là khúc đàn do hắn tự ngộ ra thông qua chú tỉnh thế của Phật gia, về cơ bản thường chỉ đàn để giải trí, đây là lần đầu hắn lấy ra đối phó với kẻ địch.





Khác với khúc Vô Sương, âm đàn của khúc tỉnh thế có cầm ý gột rửa mọi thứ. Đánh đàn trước giờ luôn dùng ý chứ không dùng lực, đòn tấn công vô hình vẫn luôn bá đạo như trước, từng oán linh lao tới bị cầm ý tiêu diệt hết, từng con một.





Ôi chao?


Lão già râu chữ bát nhướn mày, ánh mắt lại rơi xuống chiếc đàn đá, nhìn nó một lúc rồi lại nhìn Triệu Bân. Rốt cuộc tiểu tử này đã gặp được bao nhiêu may mắn? Chiếc đàn đá này hình như cũng là một di vật của tiên gia, âm thanh từ nó mà ra cũng hết sức bá đạo.





Nếu không lắng tai nghe kỹ, lão ta không biết rằng Cơ Ngân có trình độ hiểu biết cao đến vậy về âm luật.





Nhân tài toàn năng à?





“Thú vị đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK