Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc thì cô ta cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra năm đó.





Đúng là cô ta xuất phát từ Hồng Tước nhưng cũng không có nghĩa cô ta là có toàn bộ trí nhớ của Hồng Tước.





"Chính Ân Trú đã giết chết Hồng Tước".





Triệu Bân nhắc lại câu đó.





Nữ soái tà ma không hề quan tâm.





Là kẻ nào giết Hồng Tước thì cũng không quan trọng với cô ta.





Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì cô ta còn muốn chính tay mình giết chết Hồng Tước.





"Ngươi đưa cho ta thi thể cấp Tiên này thì ta sẽ đưa ngươi ra ngoài", nữ soái tà ma gian xảo cười nói.





"Ngươi đưa ta ra ngoài trước thì ta sẽ đưa thi thể cho ngươi", Triệu Bân ném bầu rượu đi rồi nói.





"Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?"





“Nếu như ta đưa thi thể cấp Tiên cho ngươi thì ngươi còn mang ta ra ngoài sao?”, Triệu Bân chế nhạo nói.





Nữ soái tà ma không phải kẻ ngốc thì hắn cũng không phải kẻ ngốc.





"Vậy thì để xem ai cứng đầu hơn", nữ soái tà ma âm trầm cười nói.





"Ngươi không sợ ta hủy đi thi thể của Hồng Tước hay sao?", Triệu Bân thản nhiên nói.





"Muốn hủy thì cứ hủy đi, thân thể của Sở Lam cũng không tệ", nữ soái tà ma lạnh lùng nói.





Triệu Bân nghe vậy thì rất khó chịu.





Trước giờ hắn vẫn rất chuyên nghiệp trong việc thẩm vấn người khác.





Nhưng bây giờ, nữ soái tà ma cùng nữ soái là một thể.





Bọn họ là một thể cho nên hắn không thể làm xằng bậy, hắn không thể tùy tiện dùng sức mạnh để ép cung.





Hắn phải tách hai người ra trước.





Nếu như nữ soái cùng nữ soái tà ma tách ra thì hắn mới không còn gì cố kị nữa.





Nghĩ vậy, hắn liền khoanh tay nhìn chằm chằm vào người nữ soái tà ma từ trên xuống dưới





Thần sắc của nữ soái tà ma lại trở nên vô cùng dữ tợn.





Bởi vì ánh mắt của Triệu Bân nhìn cô ta lúc này rất kỳ lạ, cứ như đang nhìn một con khỉ vậy.





"Nhân lúc nhàn rỗi, để vãn bối chơi một khúc nhạc cho tiền bối nghe", Triệu Bân lấy cây đàn đá ra đặt trên phiến đá nhẵn nhụi rồi ngồi khoanh chân phất tay áo gảy đàn.


Tiếng đàn du dương vang lên ngay sau đó.





Khúc Vô Sương của Triệu công tử vẫn mang hàm ý vô cùng đau thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK