Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng người sáng suốt vẫn chiếm phần lớn.





Không đi thì còn ở đây chờ người ta diệt tộc hay sao?





Liên minh Thi tộc cùng Huyết Y Môn cường đại tới cỡ nào bọn họ cũng đã từng được kinh qua, trong tộc không có cường giả Thiên Võ trấn thủ chắc chắn không thể đối kháng nổi, sớm muộn cũng sẽ bị diệt tộc, chuyện di chuyển gia tộc đã là chuyện gấp không thể chậm trễ được nữa.





Cơ hội chỉ có một lần duy nhất, đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục.





"Chuyển!"





Lão tổ Bạch gia mạnh mẽ quyết định, lúc này bọn họ phải biết buông bỏ thì mới kéo dài sự tồn tại của gia tộc, tiền tài có thể kiếm lại nhưng mạng sống thì không.





Ông ta đã lên tiếng thì ở đây cũng không có ai dám phản bác nữa.





Chuyện di chuyển gia tộc đến nơi khác đã được quyết định.





Chuyển thì chuyển, nhưng vấn đề là chuyển đi đâu?





Núi Bất Tử.





Đế Đô Đại Hạ.





So sánh hai nơi này các trưởng lão đều có ý kiến riêng, sự tranh luận cũng nổ ra gay gắt nhất. Người chọn Đế Đô Đại Hạ chiếm hơn phân nửa, về phần núi Bất Tử thì cũng có không ít trưởng lão đều đã đi qua, bọn họ đều không cho rằng đó là một nơi an cư tốt.





Thật ra thì lão tổ Bạch gia cũng do dự.





Trong khoảng thời gian này, ông ta không ít lần liếc nhìn sang cháu gái của mình.





"Núi Bất Tử".





Nhóc hám tiền không nói nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.





Cô nhóc không biết núi Bất Tử có càn khôn hay không, cô nhóc chỉ tin tưởng Triệu Bân. Triệu Bân nói núi Bất Tử thật sự an toàn thì cô nhóc liền tin tưởng vô điều kiện, đề cập tới chuyện sống chết Triệu Bân sẽ không đùa giỡn.





"Hãy thu dọn hành lý trước".





Lão tổ Bạch gia hít sâu một hơi nói. Trước khi đưa ra quyết định chính thức ông ta còn phải tìm người khác để nói chuyện, người đó chính là Triệu Bân bạn của cháu gái của ông ta, chỉ có điều chuyện này Triệu Bân cũng không biết.





Phù!





Khi Triệu Bân mở mắt ra lần nữa thì màn đêm đã buông xuống.





Hắn mang thi thể của thiếu niên tóc tím ra, dùng lôi điện bao quanh thi thể sau đó cẩn thận luyện hóa. Thuộc tính ánh sáng cực kì hiếm cho nên hắn phải làm việc hết sức tỉ mỉ, bởi vì nếu như dùng lực quá mạnh thì thuộc tính ánh sáng sẽ bị tổn hại.





Quá trình này tốn khá nhiều thời gian.





Triệu Bân tâm bình khí hòa, vứt bỏ tất cả tạp niệm.





Dưới sự luyện hóa của thiên lôi, một tia sáng mỏng hơn sợi tóc bay ra khỏi thi thể của thiếu niên tóc tím, đó chính là năng lượng của thuộc tính ánh sáng, chỉ một phần nhỏ của nó đang được luyện hóa ra ngoài từ từ.





Hắn ở đây bận rộn, Bạch gia bên kia cũng không nhàn rỗi.





"Nhanh lên".





Những tiếng hô hào như vậy liên tục vang lên.





Bạch gia đang thu xếp hành lý, tài vật nhét hết vào bùa trữ vật để mang theo bên người. Thứ khó có thể mang đi chỉ có cấm chế cùng trận pháp của gia tộc, tất cả đều là tâm huyết của thế hệ trước để lại, đừng nói đến thứ khác, chỉ tính riêng trận pháp không gian thì cấu tạo của nó dĩ nhiên cũng đã thất truyền, bây giờ bọn họ chuyển gia tộc đi nơi khác, bất luận đi đến đâu thì bọn họ cũng không thể nào tạo ra được một trận pháp không gian giống như thế này nữa, tổn thất là có thể tưởng tượng được.





Haiz!





Bên trong đám đông bận rộn vang lên không ít tiếng thở dài.





Có được có mất.





Lão tổ nói đúng, không có gì sánh được với việc kéo dài sự tồn tại của gia tộc.





"Thật sự muốn bế quan ở nhà của ta sao?"





Trong một đình nghỉ mắt ở hoa viên, nhóc hám tiền hai tay nâng má lẳng lặng nhìn về phía lầu các của Triệu Bân. Cô nhóc đã đến đây từ sớm, bên cạnh còn có lão tổ Bạch gia. Hai người nhìn lầu các của Triệu Bân vẫn còn đóng chặt cửa, phía trước dán đầy bùa chú thì không dám tự tiện quấy rầy, chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Thời gian Bạch gia thu dọn hành lí vẫn còn dài, bọn họ vẫn có thể chờ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK