Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nói rồi đi tới một hướng.





Không lâu sau, họ vào một thành cổ trên hòn đảo có tên là – thành Hắc Thủy.





Trong thành này có cứ điểm của Ma gia, một thanh niên mặc đồ đen đã chờ sẵn trong sân.





“Còn có tin tức gì không?”, Đại trưởng lão Ma gia hỏi.





“Đã tiến vào biển sương mù!”, thanh niên áo đen vội đáp.





Mấy trưởng lão nghe vậy đều nhíu mày.





Chỉ có Triệu Bân tỏ ra khó hiểu: ‘Biển sương mù là gì?”





“Thời tiết của Nam Vực thay đổi chóng vánh, cứ cách trăm năm là sẽ tạo thành một hiện tượng gọi là biển sương mù!”, họ giải thích: “Một khi lọt vào trong đó thì sẽ bị mất phương hướng, tương tự như mê tung trận vậy!”





“Còn có hiện tượng như thế nữa sao?”, Triệu Bân khá hiếu kỳ, đây là lần đầu hắn nghe nói tới nó.





Tam trưởng lão lại rất khó hiểu: “Bạch gia lẽ ra phải biết là có biển sương mù rồi chứ, thế mà vẫn trúng chiêu à?”





“So với trước đây thì biển sương mù lần này sớm hơn mười năm!”, thanh niên áo đen giải thích.





“Thế thì cũng có thể giải thích được rồi!”. Đại trưởng lão vuốt ve chòm râu.





“Khi nào biển sương mù này tan?”, Triệu Bân nhìn thanh niên kia mà hỏi.





“Không thể xác định thời gian, nhanh thì mười ngày, lâu thì kéo tới bảy, tám năm”, thanh niên áo đen đáp.





Triệu Bân hít sâu một hơi. Không biết đây là tin tốt hay xấu nữa, nhưng ít ra vẫn có thể chứng minh là Bạch gia còn sống, ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian, dăm ba tháng thì tốt, bảy, tám năm... đau trứng thật!





Mọi người không nán lại lâu, nhanh chóng ra khỏi thành Hắc Thủy.





Liếc sang đảo La Sâm, vở kịch kia còn chưa kết thúc.





Công Tôn gia lại điều đến thêm rất nhiều cao thủ, bao vây kín mít đảo La Sâm, điều tra từng li từng tí nhưng họ vẫn không thể tìm ra được, hòn đảo lớn như thế mà muốn tìm một con người, chẳng khác nào tìm kim trong biển rộng.





“Thú thật thì Hoàng tộc và Thiên Tông đối xử với ngươi không tệ!”, Đại trưởng lão cười nói.





“Có ý gì đây?”. Triệu Bân nghe xong thì liếc sang bên cạnh.





“Khoảng ba, năm ngày trước, chưởng giáo Thiên Tông đã dẫn người tới Nam Vực!”, Tam trưởng lão Ma gia tiếp lời, cảm thán tặc lưỡi: “Nếu không phải có Hồng Tước Đại Hạ can ngăn thì chắc cũng đã xảy ra chiến tranh rồi!”





Trong lòng Triệu Bân có chút xúc động.





Đây là điều hắn hắn không ngờ tới, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.





Ngay cả Hồng Tước cũng tới, mặt mũi hắn cũng lớn lắm chứ!





“Ngươi là nhân tài!”, Nhị trưởng lão thốt ra một câu đầy thâm ý.





Triệu Bân không ngốc, tất nhiên hắn hiểu nghĩa của nó.





Đúng, hắn là một nhân tài mà!





Ít nhất là đối với Thiên Tông và Hoàng tộc, tiềm lực của hắn là vô hạn, có ý nghĩa đặc thù ở Đại Hạ. Nếu không thì cũng chẳng tới mức khiến Hồng Tước phải đích thân ra ngoài như vậy, ngược lại là đệ tử bình thường sẽ không có vinh dự đặc biệt này.





“Hay tìm Hồng Tước nhờ thả mẫu thân nhỉ?”, trong lòng nhủ thầm





Hắn đã có suy nghĩ này từ trước.





Tiếc là đến nay vẫn không dám hành động.





Triệu Bân không thể xác định được lập trường hai bên. Nói đúng hơn là không thể xác định rằng giữa hắn và mẫu thân, giá trị của ai lớn hơn trong lòng người này. Nếu Hồng Tước ủng hộ Tử Y Hầu, hắn nhờ vả thì khác nào tự làm lộ thân phận của mình, là tự tìm đường chết, thậm chí còn liên lụy mẫu thân nữa.





Vì thế việc này phải cẩn trọng.





Hắn thì không sao, nhưng mẫu thân hắn còn ở trong Hình Tháp mà.





Dù là dùng hắn uy hiếp mẫu thân hay dùng mẫu thân để đe dọa hắn, đây đều không phải viễn cảnh hắn muốn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK