Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, tọa kỵ của ông ta lại không nghe theo lời của ông ta nữa, mới bay đi được hai ba trượng thì chúi đầu xuống đất. Không chỉ có ông ta mà những đối tượng khác, bất kể là người hay là tọa kỵ, đều rơi từ trên không xuống chỉ vì bên dưới có một sức hút rất lớn, tất cả bọn họ đều bị hút xuống dưới. Còn người ở dưới đất thì cũng vì lực hút này mà bị ép đến mức không thể cử động được.







Núi đổ, hang núi cũng sập.







Đá vụn văng khắp trời bị nghiền nát thành khói bụi, ba bóng người mờ ảo thấp thoáng bên trong: Một là Triệu Bân, hai là lão già râu chữ bát, họ cũng giống như đám người truy sát họ, không thể cử động được.







Còn về người thứ ba, đó là một ông già tóc trắng.







Đấy là một cao thủ cấp Thiên Võ thật sự.







Trước đó, khi hai người họ chạy vào trong hang núi thì ông già tóc trắng đã ở đó rồi.







“Đây… Là cấp Thiên Võ sao?”







Tim lão già râu chữ bát đập lên thình thịch, không dám thở mạnh.







Lão ta có lý do để tin rằng chỉ cần một suy nghĩ của ông già tóc trắng thôi thì mình sẽ bị đè nát thành bụi ngay.







“Đây… Là cấp Thiên Võ sao?”, Triệu Bân cũng kinh ngạc.







Ngoài vua Man và vua Âm Nguyệt ra thì ông ta là cao thủ cảnh giới Thiên Võ đầu tiên còn sống mà Triệu Bân gặp, đúng thật là uy lực chấn động trời đất, vượt xa cả cấp Chuẩn Thiên, mặc dù chỉ kém nửa cảnh giới, nhưng lại như kém nhau cả trời đất.







Ông trời thương tình, hắn chạy vào hang núi là vừa định dùng khí thế Thiên Võ để hù người khác.







Ai mà biết bên trong hang núi đó lại có một cấp Thiên Võ thật sự, trùng hợp đến mức hắn không kịp trở tay.







Lần này thì không cần hù dọa nữa rồi.







Lần này thì thật sự có cấp Thiên Võ can thiệp rồi.







“Ông ta bị thương… Vết thương cực kỳ nặng!”







Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, hắn đang nhìn ông già tóc trắng.







Dưới ánh trăng, cả hai có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của ông già tóc trắng, thân hình gầy gò như khúc củi, nhìn thế nào cũng giống như một cái xác khô, chẳng khác nào một bộ xương được bọc bên ngoài một lớp da thịt teo tóp. Ông ta trốn trong chốn rừng núi hoang vu chắc là vì muốn trị thương, trùng hợp gặp phải họ, trùng hợp gặp phải bọn đuổi giết. Hắn đang định giả vờ thì đã bị cấp Thiên Võ xử lý.







Khu rừng u tối im lặng đến đáng sợ, sự im lặng đầy chết chóc.







Chỉ có khí thế Thiên Võ như sấm sét trên chín tầng mây vang lên ầm ầm.







Tất cả mọi người ở đó bao gồm cả Triệu Bân, lão già râu chữ bát và cả đám người truy sát đó đều không thể cử động, ai cũng muốn cử động nhưng khổ nỗi uy áp của cấp Thiên Võ quá mạnh khiến ai cũng bị trói chặt.







“Tiền… Tiền bối tha mạng!”







Ông già áo tím nói với giọng run run, khuôn mặt già nua trắng bệch không còn giọt máu.







Vốn dĩ tưởng rằng đối phương cố tình tỏ ra bí hiểm nhưng không ngờ lại là một cấp Thiên Võ thật sự. Ông ta tưởng đâu mình giỏi lắm, đánh xuống một chưởng, đánh lên đỉnh núi thì không sao nhưng giờ lại động chạm đến uy nghiêm của cấp Thiên Võ.







Ông lão tóc trắng không nói gì, hơi nhấc cánh tay lên, xòe năm ngón tay ra hướng về phía ông già áo tím.





Ông già áo tím đột ngột bị hút qua, bị ông già tóc trắng bóp cổ, nhấc bổng trên không. Đấy là cấp Thiên Võ, dù là kẻ đuổi giết hay là Địa Tạng đỉnh cao thì đều chẳng là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK