Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân bất giác liếc mắt nhìn, lọt vào trong tầm mắt của hắn là một tia sáng bay vút lên trời, tia sáng còn nhiễm đỏ màu máu tươi.


Vì tò mò cho nên hắn liền đi theo xem náo nhiệt.


Xem náo nhiệt là giả, muốn tìm bảo bối mới là thật.


Khi đến gần hắn mới nheo mắt lại vì nhìn thấy người quen.


Đó là hai lão già, một lão già áo đỏ và một lão già áo xanh hắn đều đã từng gặp qua.


Hai lão già này chính là thủ hạ của Ân Trú: Xích Sơn lão quỷ cùng Thanh Sơn lão quỷ.


Ân Trú cũng rất thú vị, lão ta dường như có sở thích đặc biệt với màu sắc và lão quỷ. Tất cả thủ hạ của lão ta đều có hai chữ lão quỷ trong tên gọi và đều có màu sắc để phân biệt, chẳng hạn như Kim Sơn lão quỷ, Ngân Sơn lão quỷ, Hắc Sơn lão quỷ và Bạch Sơn lão quỷ.


Ai không biết có khi còn tưởng Ân gia lão ta chuyên nuôi quỷ.


Hai lão quỷ hơn nửa đêm còn ra ngoài chắc chắn không phải để đi du sơn ngoạn thủy mà là đi truy giết người khác.


Người bị truy giết là một nữ nhân áo tím, hắn vẫn chưa thể nhìn thấy được khuôn mặt thật của người này.


Triệu Bân mở Thiên Nhãn.


Sau đó hắn lại nhận ra thêm một người quen.


Hóa ra là Vân Yên.


"Thật là trùng hợp".


Triệu Bân nghĩ thầm, âm thầm phóng tới.


Sư phụ đang bị truy giết, không cứu không được.


Phụt!


Trong rừng núi, Vân Yên đẫm máu.


Hôm nay cô ta ra ngoài không xem ngày cho nên mới bất ngờ bị vây sát.


Hơn nữa lại còn đụng phải người của Đại Tế Ti.


Đối với chuyện này cô ta cũng không quá ngạc nhiên.


Ai bảo cô ta lại có một đồ nhi quá giỏi! Không bắt được Cơ Ngân thì bọn chúng liền bắt sư phụ của hắn thôi.


Hai đánh một, cô ta tất nhiên đánh không lại.


Chủ yếu còn là bởi vì hai lão quỷ này quá mạnh.


Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay cô ta chắc chắn phải chôn thân ở đây, bởi vì thương thế của cô ta đã rất nghiêm trọng rồi.


"Vân sư muội, còn muốn chạy trốn sao?", Xích Sơn lão quỷ rút kiếm xông đến, nở nụ cười âm trầm làm lộ ra hai hàm răng trắng nhởn nanh ác, bên trong ánh mắt âm u còn lộ ra rõ ràng sự tham lam cùng tà dâm. Mặc dù đã già nhưng lão ta vẫn rất yêu cái đẹp.


Trùng hợp, Vân Yên cũng rất đẹp.


Thanh Sơn lão quỷ cũng thè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi, lão ta không có hứng thú với nữ sắc giống Xích Sơn lão quỷ, thứ mà lão ta hứng thú chính là huyết mạch của Vân Yên, đó là một loại huyết mạch đặc biệt tuyệt vời, nếu như hấp thụ thì quá trình tu luyện của lão ta sẽ trở nên thuận lợi hơn.


"Nếu như Thiên Tông điều tra ra chuyện này thì nhất định sẽ tìm các ngươi thanh toán", Vân Yên lạnh lùng nói.


Trạng thái của cô ta lúc này thật sự đã rất tồi tệ, trong lúc cô ta nói chuyện thì khóe miệng vẫn đang chảy máu, lảo đảo đứng không vững, y phục màu tím nhưng đã bị nhuộm đỏ.


"Hoang sơn dã lĩnh, ai biết được chứ?", Xích Sơn lão quỷ nhếch miệng nói.


"Ngươi chỉ có thể trách mình đã có một đồ nhi quá giỏi", Thanh Sơn lão quỷ âm hiểm cười nói.


Lời nói của lão ta đã khẳng định cho suy đoán trước đó của Vân Yên.


Chính xác là đồ nhi của cô ta quá giỏi cho nên cô ta mới bị liên lụy.


Chuyện này cô ta đã đề phòng từ trước, không ngờ hôm nay đã thận trọng ra ngoài mà vẫn bị theo dõi.


Cấm!


Thanh Sơn lão quỷ khẽ quát, một phong ấn đã từ trên trời giáng xuống.


Vân Yên muốn tránh đi nhưng bất lực, ngay lập tức bị phong ấn gắt gao.


"Đêm khuya thanh vắng, cảnh đẹp vô ngần, đáng một đêm xuân mộng".


Xích Sơn lão quỷ nâng tay, năm ngón tay mở ra hướng về phía Vân Yên bộc phát lực hút kinh người.


Vân Yên không thể chống cự, yếu ớt như một chiếc lá rụng bị Xích Sơn lão quỷ hút lấy.


"Đồ nhi, phải sống tốt".


Vân Yên lẩm bẩm, thi triển cấm pháp.


Đó là một loại bí thuật tự sát mà cô ta đã luyện từ rất nhiều năm trước, trong lúc sắp cận kề cái chết trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến hai đồ nhi của mình, sau khi cô ta chết đi thì bọn chúng có bị người khác ức hiếp hay không? Cái tên nhóc Cơ Ngân hay gây chuyện đó nghe tin sư phụ của mình chết đi thì có rơi nước mắt hay không?


Ầm!


Chính vào lúc này lại có một tia sáng vàng từ trên trời giáng xuống.


Triệu công tử đã đến, một tay tóm lấy thắt lưng của Vân Yên, một tay tung ra một quyền mạnh mẽ đánh bật Xích Sơn lão quỷ.





"Cơ Ngân?"


Nhìn thấy người tới, hai lão quỷ đều nheo mắt lại.


Thật kỳ quái, hơn nửa đêm sao hắn lại xuất hiện ở nơi hoang sơn dã lĩnh này?


So với nghi ngờ, hai người lại càng kiêng kị hơn.


Cơ Ngân của ngày hôm nay không phải là tiểu võ tu như ngày xưa, hắn có thể thuấn thân tuyệt sát, hơn nữa còn có thể thi triển kỳ lân hóa, nội tình hết sức hùng hậu, cường giả Chuẩn Thiên bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.


Nghĩ đến thuấn thân tuyệt sát, cả hai lại lui về phía sau rất xa.


Chỉ sợ nếu không cẩn thận thì đầu sẽ rơi xuống đất.


Trên thực tế, lo lắng của cả hai là thừa thãi.


Khi Triệu Bân đuổi theo kẻ áo đen thì hắn đã sử dụng thuấn thân tuyệt sát.


Về phần kỳ lân hóa thì lại càng đừng nói đến, tiểu kỳ lân lúc này vẫn còn suy yếu, nhưng chuyện đó hai lão quỷ kia tất nhiên không biết, chính vì không biết cho nên mới cảm thấy bị đe dọa.


"Sao ngươi lại ở đây?", Vân Yên kinh ngạc nói.


"Trùng hợp đi ngang qua", Triệu Bân cười nói.


Cũng may là hắn trùng hợp đi ngang qua, nếu không thì sư phụ đã không còn rồi.


Vân Yên cũng cười, đầu óc mơ hồ.


Không ngờ Cơ Ngân lại đến đây, đúng là niềm vui bất ngờ.


Sau khi bất ngờ thì khuôn mặt của Vân Yên lại ửng đỏ, tay của ai đó vẫn còn đang đặt trên eo của cô ta, lần đầu tiên trải qua chuyện này cô ta vẫn còn cảm thấy rất kỳ diệu, tay của đồ nhi còn ấm áp hơn so với tưởng tượng của cô ta. Trong lúc cô ta còn đang còn đang hưởng thụ cảm giác ấm áp thì bàn tay của Triệu Bân đã đột nhiên đặt trên vai của cô ta, sau đó rót vào thân thể cô ta Tiên lực cuồn cuộn tiêu diệt sát ý bên trong.


"Hai vị sư bá có nhã ý quá!"


Triệu Bân vừa trị thương cho Vân Yên vừa mỉm cười nhìn đối phương.


Nhưng nụ cười của hắn ở trong mắt hai lão quỷ lại trông hết sức đáng sợ, khiến cho hai lão quỷ cảm thấy lạnh toát cả người. Cơ Ngân chưa động thì bọn họ cũng không dám công phạt, sự uy hiếp vô hình khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Chính xác.


Nụ cười của Triệu Bân khá dọa người.


Ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sát khí đáng sợ tung hoành khiến cho núi rừng chậm rãi đóng băng từng tấc một, đừng nói đến hai lão quỷ, ngay cả Vân Yên bên cạnh hắn cũng cảm thấy tinh thần chấn động. Sát khí được hình thành qua biết bao nhiêu chiến trường ác liệt không thể nào bị sao chép, cũng giống như sát khí lúc này của Cơ Ngân vậy, hắn từng tru sát trăm vạn đại quân cho nên cũng có thể tụ tập trăm vạn sát khí, loại uy thế này người bình thường chắc chắn không chịu nổi.


"Đi".


Hai lão quỷ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.


Triệu Bân thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhanh như chớp đuổi theo.


Tay chân của Ân Trú, chém đứt được càng nhiều càng tốt.


Thấy hắn đuổi theo, hai lão quỷ run rẩy hoảng sợ, vừa sợ kỳ lân hóa vừa sợ thuấn thân tuyệt sát, không thể ở quá gần Cơ Ngân, chỉ cần một giây phút lơ là là đầu liền có thể lìa khỏi xác, chuyện mà bọn họ có thể làm lúc này chỉ có cố hết sức bỏ chạy, hơn nữa còn phải dựng lên lớp phòng ngự mạnh nhất, chân nguyên hộ thể càng lúc càng dày lên.


"Vội vàng đi đầu thai sao?"


Triệu Bân cười lạnh, giơ tay thi triển tru tiên quyết.


Xích Sơn lão quỷ cảm thấy sống lưng lạnh toát bởi vì tru tiên quyết của Triệu Bân đang nhắm vào lão ta.


Trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão ta mạnh mẽ xoay người, tung ra môt chưởng hóa diệt tru tiên quyết.


Triệu Bân lại tiếp tục thi triển phách thiên trảm, một đường kiếm bá đạo chém ngang bầu trời, kiếm Long Uyên tự bộc phát ra kiếm uy nghiền nát.


Xích Sơn lão quỷ biến sắc, vội vàng giơ kiếm lên chặn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK