Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái gì? Mỏ vàng?"





Triệu Bân gào to không ngừng, mà giọng của hắn còn rất cao.





Trùng hợp là tai của cường giả Ma gia đều rất thính, hoặc là nói, cứ hễ nghe tới tiền là tai của bọn họ đều trở nên thính lạ thường, một đám người ham tiền đã nhanh chóng chạy tới, mắt ai nấy đều sáng rỡ lên đầy tham lam, đối với bọn họ thì tiền bạc còn thân hơn cả mẹ ruột.






vietwriter.vn



Nhìn thấy có người tới, U Lan vội vàng lùi lại từng bước, sau đó cô ta bỏ tay xuống rồi rời đi như chạy trốn, hai gò má đã đỏ bừng, lần đầu tiên cô ta muốn ôm một người mà lại gặp phải chuyện xấu hổ như vậy.





Ngay sau khi cô ta rời đi thì cường giả Ma gia cũng đã kéo tới nơi rồi.





“Mỏ vàng nào vậy?”, nhị trưởng lão Ma gia xoa xoa tay cười nói.





"Ta phát hiện bên trong tộc Ám Dạ có một mỏ vàng", Triệu Bân nhếch miệng cười nói.





“Hoa Đô nói vậy sao?”, Ma Tử nghi hoặc hỏi.



vietwriter.vn






"Ta lục soát ký ức của hắn ta mới biết", lòng bàn tay của Triệu Bân sáng lên, hắn đã bỏ ra cả ngày để nghiên cứu thuật soát hồn.





"Như vậy cũng được sao?"





Những người có mặt, bao gồm cả đại trưởng lão Ma gia đều nhướng mày.





Mấy lão già này đã sống rất lâu, tất nhiên đều đã từng nghe nói qua về thuật soát hồn, bí pháp quỷ dị này có thể dùng để lục soát ký ức của người khác, nhưng bí pháp này cũng đã thất truyền từ rất lâu, nếu như có xuất hiện trở lại trên nhân gian thì cũng không đầy đủ.





Không ngờ Triệu Bân còn thông hiểu bí pháp này.





Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chuyện quan trọng lúc này chính là... mỏ vàng.





Triệu Bân cầm lấy bản đồ trải ra trên mặt đất, chuẩn xác vạch ra một đường.





"Chiến tuyến này rất dài!"





Ma Tử thấy vậy thì không khỏi thổn thức, mấy cường giả Ma gia còn lại cũng tặc lưỡi không thôi.





Cũng không thể trách bọn họ, chỉ có thể trách mỏ vàng kia quá khổng lồ, hơn nữa còn cách khu đất tổ của tộc Ám Dạ tận chín ngàn dặm! Sao bọn họ có thể tìm thấy một núi quặng cách đất tổ gia tộc tận chín ngàn dặm chứ?





Núi quặng cách đất tổ của tộc Ám Dạ rất xa nhưng lại rất gần núi Bất Tử.





"Đã là núi quặng thì chắc chắn có canh giữ rất dày đặc", Phượng Vũ trầm ngâm nói.





"Chỉ có hơn chục cường giả Địa Tạng mà thôi".





Triệu Bân cười nói, chuyện này hắn cũng khai thác được trong ký ức của Hoa Đô.





Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều đứng thẳng người lên.





Chỉ có hơn chục cường giả Địa Tạng, hàng phòng ngự này đúng là quá mỏng! Chỉ cần bay thẳng đến đó là lấy được bảo bối rồi!





"Đi!"





Triệu Bân mỉm cười đứng dậy đầu tiên.





Ma Tử và mấy cường giả Ma gia còn lại cũng nối tiếp nhau bước theo, một mỏ vàng được bảo vệ hết sức lỏng lẻo như vậy, nếu như đã phát hiện thì phải nhanh chóng đi đoạt lấy, còn chậm chân để cho người khác đoạt lấy trước hay sao?





"Không tồi".





Phượng Vũ không đi theo, chỉ mỉm cười vui vẻ.





Một lát sau mọi người đã rời khỏi thành Thiên Thu, cưỡi trên thú cưỡi bay thẳng về phía Tây. Khi ra khỏi núi Bất Tử, tất cả đều mặc hắc bào để che giấu danh tính của mình, bọn họ đang trên đường đi đánh cướp cho nên cũng không muốn gióng trống khua chiêng.



“Thuật soát hồn mà ngươi cũng biết, đúng là thần!”, Ma Tử tặc lưỡi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK