Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao thủ Ma gia thổn thức nói, có thể tưởng tượng được những cảnh tượng đó.





Bọn họ cũng không nhàn rỗi, không có gì làm sẽ ra ngoài tản bộ, gặp kẻ thù hay thế lực đối địch sẽ bắt vài người về, bọn họ chịu trách nhiệm bắt cóc tống tiền, Triệu Bân sẽ đi lấy tiền chuộc, phân công rất rõ ràng.



vietwriter.vn






“Năm ngàn vạn lượng, đến núi Tiểu Lang để chuộc Tử Đô nhà các người, quá giờ không chịu trách nhiệm”.





Lại là một buổi sáng tinh mơ, một mũi tên được bắn vào Tử gia Đế Đô, trên đó có một tờ giấy ghi câu nói như thế, đó là tên do phân thân của Triệu Bân bắn, xong việc lại hóa thành làn khói, chẳng ai biết được kẻ bắn tên là ai.





“Khốn kiếp”.






vietwriter.vn



Gia chủ Tử gia thấy thế thì đột nhiên tức giận, họ tìm Tử Đô suốt mấy ngày nay đều không có tin tức gì, hóa ra là bị bắt cóc, lần này thì hay rồi, hắn ta là người kế thừa cả bộ tộc Tử thị, chưa từng bị người bắt cóc bao giờ, đúng là vô cùng nhục nhã.





“Không tiếc bất kì giá nào, bắt sống cho ta”, gia chủ Tử gia rống giận.





Sau khi ra lệnh, rất nhiều cao thủ Tử gia ra khỏi Đế Đô, đằng đằng sát khí đi thẳng đến núi Tiểu Lang.





Cũng như Ngô gia, Tử gia cũng có nội gián khắp nơi, tin tức như mọc cánh bay khắp Đế Đô, sau đó lại dấy lên một hồi sóng to gió lớn, tất cả những người nghe tin đều nhướng mày thật cao, mấy ngày trước Ngô Khởi bị bắt cóc, nay lại đổi thành Tử Đô, đúng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, cùng bị đánh sấp mặt ở cổng Đế Đô, cùng bị sét đánh, nay bị bắt cóc tống tiền cũng chân trước nối chân sau.





“Ngươi nói xem người bắt cóc Ngô Khởi với Tử Đô có phải là một không nhỉ”.





“Có trời mới biết, hai tên đó kiêu ngạo quen thói, bị người ta dần cho một trận cũng đúng thôi”.





“Ta thấy đều là năm ngàn vạn, cả cái giá cũng giống nhau”.











Tiếng bàn tán liên tục vang lên, có rất nhiều người theo cao thủ Tử gia ra khỏi thành, đi thẳng đến núi Tiểu Lang, người lạ mặt rất đông, ai cũng thích góp vui, chủ yếu là muốn xem thử coi ai gan to bằng trời, cả Tử Đô cũng dám bắt cóc, cũng dám há miệng đòi năm ngàn vạn… Đó là con số trên trời!





Núi Tiểu Lang.





Triệu Bân đã tìm một chỗ để ngồi xuống, dùng thuật biến thân.





Lần trước hắn dùng dáng vẻ của một ông già, cái dạng trông cực kỳ đáng khinh ấy.





Lần này ấy hả! Hắn biến thành một nữ tử, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.





Nếu Nguyệt Thần có ở đây chắc chắn sẽ đen mặt, bởi vì Triệu Bân đang dùng dáng vẻ của cô ta, dáng người gì gì đó đều giống nhau như đúc, thứ duy nhất khác biệt chính là khí chất, người thường không thể bắt chước nổi khí chất của thần minh, dù không có khí chất đó nhưng bản thân Triệu Bân cũng rất chói mắt.





“Gài bẫy ta nhiều lần như thế rồi, dùng vẻ ngoài của cô có một lần, cũng không quá đáng đâu nhỉ”.





Triệu Bân thì thào, đầu tiên là nhìn vào trong tâm thức, xác định Nguyệt Thần không có ở đó mới chọt chọt vào ngực, hai đồi núi trước ngực cực kỳ mềm mại, đàn hồi, quan trọng nhất là cảm giác… Rất thích.





Cũng may thời gian không cho phép.





Nếu không hắn nhất định sẽ cởi quần áo ra nghiên cứu một phen.



“Tên tiểu tử này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK