Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Vô Sương cũng nhanh tay, đỡ lấy Thiên Vũ.


“Không chết được!”, Thiên Vũ mỉm cười với vẻ mệt mỏi.


“Giữ vững tinh thần!”. Sở Vô Sương phóng chân nguyên ra, truyền vào trong cơ thể Thiên Vũ thì mới biết vết thương của hắn ta không hề đơn giản, có rất nhiều sát ý đang tiềm ẩn trong cơ thể và làm rối loạn căn cơ.


Nghĩ cũng biết Thiên Vũ đã bị đánh thê thảm đến mức nào.


Lúc trị thương, Sở Vô Sương cũng không quên quan sát tên áo đen kia, hắn ta trùm áo choàng đen, đến cả mặt cũng bị che khuất. Với khả năng của mình thì đương nhiên cô ta không thể nào nhìn ra được gương mặt của hắn ta, nhưng đây nhất định là một người trẻ chưa đến hai mươi tuổi.



vietwriter.vn



Triệu Bân đang đối đầu với hắn ta, hai mắt nheo lại.


Nói thật, hắn cũng không nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương.


Chỉ biết tên này rất mạnh, giống như một bóng ma, cơ thể lúc thì bình thường, lúc thì méo mó, đôi mắt sâu thẳm đó lạnh lùng và không cảm xúc, hơi thở cũng không ổn định. Còn binh khí của hắn ta cũng rất kỳ quái, không phải đao, kiếm, thương, kích gì mà lại là một cái liềm, đen nhánh, có khắc phù văn cổ bên trên, cái liềm khá sắc bén, toát lên ánh sáng mờ ảo vô cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng thấy khiếp.


“Sát thủ!”, Triệu Bân nói thầm.


Nếu như hắn đoán không sai thì tên này là người của La Sinh Môn.


“Cơ Ngân của Thiên Tông đúng là danh bất hư truyền”.


Người áo đen cười nham hiểm, lời nói đầy ma lực.


Keng!


Để đáp lại hắn ta, Triệu Bân đã đánh đến bằng thuật thuấn thân tuyệt sát.



vietwriter.vn



Nếu như đã là người của La Sinh Môn thì chẳng có gì đáng để nói nữa.


Nhưng, kiếm chí mạng đó của hắn đã chém trượt.


Nói đúng hơn là vào giây phút đó, cơ thể của tên áo đen đã biến thành hư không, thế nên kiếm đó của Triệu Bân chỉ xuyên qua cơ thể hư ảo của đối phương, không hề gây ra thương tích thật. Chuyện này khiến hắn thấy hơi bất ngờ, có thể biến cơ thể thành hư ảo? Còn có phép thuật kỳ lạ đến vậy sao?


“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau”.


Người áo đen cười nham hiểm rồi bỏ chạy ngay.


Triệu Bân không đuổi theo, không phải vì hắn không đuổi kịp tên đó mà là vì sợ kế điệu hổ ly sơn, nếu như đối phương còn có đồng bọn ở đây mà hắn lại bị dụ đi mất thì Sở Vô Sương và Thiên Vũ sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì Thiên Vũ đang bị thương rất nặng.


“Nhiều kẻ thù thế?”, Triệu Bân hạ giọng nói.


Nào là Ma quật, Ma sơn, Ma điện, Huyết Y Môn, Tiểu Nhật, vương triều Đại Nguyên, La Sinh Môn, tộc xác chết… Chỗ này đúng là một nồi lẩu thập cẩm mà. Ma vực là một chỗ tốt nhưng lại tập trung nhiều nhân vật bá đạo đến thế, bất cứ ai ở đây cũng là nhân tài đúng nghĩa.


Hắn không nhìn theo nữa mà quay trở về lại.


Thiên Vũ đã ngồi xếp bằng, Sở Vô Sương đang giúp hắn ta trị thương.


Triệu Bân cũng đưa tay ra: Lôi điện, khí huyền hoàng, chân khí thái âm, tất cả đều được dùng để trị thương cho Thiên Vũ. Miễn cưỡng dùng chúng mới tiêu diệt sát ý còn sót lại trong cơ thể hắn ta, có một số là của vương triều Đại Nguyên, một số là của La Sinh Môn.


“Đã lấy được một thanh kiếm quý”. Thiên Vũ cười và nói.


Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một thanh kiếm gãy, đen kịt.


Triệu Bân trông thấy thì ánh mắt liền thoáng tia bất ngờ, đừng thấy vẻ ngoài thanh kiếm gãy đó không ra làm sao nhưng thật ra đó là một binh khí rất đáng gờm, có kiếm ý sót lại bên trên. Nếu như có thể nghiên cứu ra thì sẽ thu hoạch được rất nhiều. Hơn nữa, đến hắn cũng không nhận ra được chất liệu của thanh kiếm gãy đó, nhưng nhất định không thua kém gì vẫn thiết.


“Kiếm tốt!”. Sở Vô Sương khen.


“Vì nó mà suýt chút đã mất mạng”. Thiên Vũ mỉm cười.


“Không mạo hiểm thì sao lấy được bảo bối”. Triệu Bân cầm thanh kiếm gãy qua, nắm trong tay, không có gì bất thường hay kỳ lạ cả, nhưng vẻ ngoài không nói lên tất cả, nhất định uy lực của thanh kiếm này sẽ rất đáng sợ.


Dưới ánh trăng, ba người bọn Triệu Bân lại lên đường.


Vì trời đất liên tục thay đổi, Triệu Bân cũng trói Thiên Vũ lại với mình luôn.


Khó khăn lắm mới tìm ra, không thể để lạc mất nữa.


Quan trọng nhất là bây giờ tình trạng của Thiên Vũ rất tệ, cũng giống như Sở Vô Sương trước đây, hắn ta bị thương rất nặng, có đủ các loại thương tích trên người, không mất bốn năm ngày thì không thể nào hồi phục lại được, cần phải có thời gian để tịnh dưỡng.


“Nghe nói ngươi đã đánh hỏng Hắc Ma giáp rồi à?”


Thiên Vũ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi, đương nhiên là đang hỏi Triệu Bân.


Hắn ta vừa thốt ra câu này, Sở Vô Sương ở bên cạnh cũng liếc qua nhìn Triệu Bân bằng vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ta đã từng nghe uy danh của Huyền Võ Hắc Ma giáp, đấy là kiệt tác của Bất Diệt Ma Quân, thậm chí còn được gọi là phòng ngự tuyệt đối, không ai trong những người cùng cấp có thể phá được phòng ngự. Một chiếc áo giáp như thế mà lại bị Triệu Bân chỉ ở cảnh giới Huyền Dương đánh hỏng sao?


“Tối đó hơi nóng “tánh”.


Mỗi lần ai kia nói câu đó thì vẻ oai phong còn chói lóa hơn cả mặt trời.


Có điều những gì Triệu Bân nói đều là sự thật, hắn không thù không oán với Ma điện, là do thánh tử Ma điện chọc hắn trước, ngang nhiên gài bẫy hắn, nếu không phải vì cứu Sở Vô Sương thì hắn đã đánh tên đó thành tro từ lâu rồi.


“Mạnh đến vậy sao?”


Khi nghe Triệu Bân chính miệng thừa nhận thì Thiên Vũ và Sở Vô Sương đều giật mình. Bọn họ tưởng rằng, đến bây giờ, trong số những người đồng lứa thì chỉ có Long Phi và Ma Khôi là có thể phá được Hắc Ma giáp, vì hai người họ là cá biệt, một người có Cửu Vĩ Tiên Hồ trong cơ thể, người kia có Hung Hổ Thái Thượng trong cơ thể, có sức mạnh áp chế tuyệt đối, như vậy mới có thể xé tan cả thánh tử Ma điện và Huyền Võ Hắc Ma giáp.


Nhưng Cơ Ngân dựa vào đâu? Dùng đao để chém sao?


Triệu Bân chỉ cười cho qua chuyện mà không giải thích thêm nhiều.


Sở Vô Sương và Thiên Vũ hít một hơi thật sâu và nhìn hắn bằng ánh mắt khác.


Xem ra bọn họ vẫn chưa hiểu rõ Cơ Ngân, tên nhóc này có bản lĩnh lắm đấy.


Quãng đường sau đó vô cùng yên ắng.


“Thanh Ma Thiên này xuất sắc quá!”


Suốt dọc đường, không biết Thiên Vũ đã nói câu đó bao nhiêu lần, hắn ta cầm thanh kiếm gãy nhìn tới nhìn lui, mặc dù thanh kiếm đã gỉ sắt nhiều nhưng hình như vẫn có thể nhìn được hai chữ lờ mờ bên trên: “Ma Thiên”. Tên của nó là Ma Thiên, thường ngày hắn ta cũng xem rất nhiều sách viết về Ma vực, nhưng chưa từng nghe đến thanh kiếm này. Có điều, nhìn khí uẩn trên thanh kiếm gãy này thì biết, nếu như nó hoàn chỉnh thì nhất định sẽ không thua gì kiếm Ma Long.


Đâu chỉ có hắn, Triệu Bân cũng chưa từng nghe nói đến.


Só với Thiên Vũ thì hắn còn đọc nhiều bí kíp hơn.


Nhưng không có thông tin gì về thanh kiếm này.


Hoặc cũng có thể là do thời gian quá lâu nên nhiều bí mật đã bị thất truyền.


Chẳng hạn như miếu cổ trong Ma vực, trong sách không hề đề cập chút gì đến cả.


Thiên Vũ có cơ duyên thì hắn cũng vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK