Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân khẽ nói, đương nhiên là đang nói với kẻ trừng phạt.





Chúc Không nghe thấy thế thì mặt mày lại tối sầm.





“Ân tình thứ ba…”





Triệu Bân không nói rõ, ân tình này hắn để dành cho người thân và bạn bè.





Nhỡ ngày nào đó, bạn bè hay người thân gặp phải biến cố bất ngờ, có thể tìm đến kẻ trừng phạt.





“Phàm giới…”





“Ta đi đây!”





Hắn nhìn lại thế giới lần cuối rồi bước sang đoạn đường tiếp theo…











Triệu Bân tiến vào Hồng Trần lộ, đó lại là một cảnh tượng khác.





Nhìn từ bên ngoài là bầu trời sao, tiến vào là sa mạc, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không phân rõ phương hướng.





“Đây là Hồng Trần lộ sao?”





Triệu Bân lẩm bẩm, sải bước đi.





Hắn đạp không mà đi, cơ mà làm gì được khi có sức mạnh thần bí ngăn trở.





“Có ai không?”





Hắn gọi suốt dọc đường, sức mạnh nguyên thần bộc phát toàn bộ.





Nhưng bốn bề vẫn không có hồi âm.





Chỗ này không có sinh khí, cũng không có linh lực, chỉ có cát vàng bay bay.





Không có chút dấu vết, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau cũng không thấy dấu chân nào.





Hắn vẫn độc bước một mình.





Lẻ loi đi về phía trước.





“Cái thằng ranh này!”





Không ai nghe thấy được tiếng mắng đó.


Là kẻ trừng phạt! Nửa đêm nửa hôm không ngủ, lão ta ngồi vắt chân trên mỏm đá hút thuốc, nhìn Hồng Trần lộ với vẻ mặt u ám. Lão ta là thần, đương nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đương nhiên có thể thấy Triệu Bân, không biết tại sao lão ta cứ muốn bắt tên đó về phàm giới, để chà đạp hắn mười phút.





Khá lâu sau, lão ta cũng không còn nhìn thấy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK