Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ơ?





Nhan Như Ngọc khẽ hô lên.





Bấy giờ cô ta mới trông thấy một chút tàn hồn mảnh hơn sợi lông bò đang quấn trên tay Triệu Bân, trông rất tang thương, rất cổ xưa. Mặc dù vậy, tiếng thét vẫn rất uy nghiêm, lúc còn sống chí ít cũng phải là cao thủ đạt đỉnh Chuẩn Thiên.





Được rồi, cô ta hiểu nhầm.





Hóa ra là do tàn hồn này gây rối.





Chính vì hiểu nhầm, mặt mũi cô ta mới đỏ lựng, còn tưởng Cơ Ngân muốn giở trò lưu manh chứ!





Ngoan ngoãn rồi.





Thương Khung ngoan ngoãn rồi.





Đường đường là Lục Ma tướng mà bị một tiểu bối thu phục hoàn toàn.





Nhớ năm đó, Ma Quân cứ dăm bữa nửa tháng lại đánh ông ta, nghĩ thôi cũng thấy đau.





“Ông ta là ai vậy?”, Nhan Như Ngọc hỏi.





“Một lão tiền bối”, Triệu Bân nốc một ngụm rượu.





“Ngươi còn biết ta là tiền bối hả? Ra tay độc ác như thế, ngươi thấy có hợp lý không?”, Thương Khung chửi mắng. Thiên lôi chí cương chí dương, đau không chịu nổi, chút nữa tiêu diệt luôn tàn hồn của ông ta.





Nhan Như Ngọc ho khan.





Hình như lão tiền bối này hơi nóng tính.





Vả lại, cũng không tí liêm sỉ nào.





Nghe câu nói ban nãy thôi là biết đã già còn không nên nết!





Tóm lại: đánh ông ta một trận vẫn là điều cần thiết nha.





“Đây là một mê tung trận cấp tiên”, Triệu Bân không để ý lắm, hắn đang tĩnh tâm nhìn bầu trời. Mê tung trận của thiên nhiên nghiễm nhiên vượt xa phạm vi có thể hiểu được của hắn, dù sao thì nó cũng huyền diệu hơn nhiều so với trận pháp ở núi Bất Tử. Rõ ràng không có trận pháp, vậy mà không có đường ra, khó hiểu thế đấy.











Đến cả hắn cũng không nhìn ra thì càng không phải nói đến Nhan Như Ngọc.





Hắn nhìn suốt dọc đường, Nhan Như Ngọc cũng quan sát không ngừng nghỉ.





Kết quả vẫn vậy, các tiền bối không hề lừa hắn, muốn ra khỏi biển sương mù thì phải chờ sương mù tan mới được, bọn họ không xác định được phương hướng nên muốn tìm được đường đi trong biển sương mù là chuyện khó như lên trời.





“Có lẽ nên dùng thử bảo liên đăng”, Thương Khung đột nhiên lên tiếng.





Lần này là ông ta nói thật, sau khi bị dần nhừ tử một trận thì ông ta đã không dám tìm cảm giác kích thích nữa rồi.





Triệu Bân dừng lại, nhướng mày, Thương Khung dám nói như vậy thì nhất định là có lý do.





Vù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK