Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ soái liếc mắt nhìn, không biết hai người này đang lẩm bẩm cái gì.





Bởi vì là người có đạo đức cho nên cô ta cũng không sử dụng thuật đọc tâm với hai người này, chỉ biết Triệu Bân cùng với cô gái kia chắc chắn có quan hệ không bình thường.





Cho dù tu vi của cô ta đã mất hết nhưng nhãn giới vẫn còn.





"Đau đau đau".





"Mặt ngươi dày như vậy mà cũng biết đau sao?"





Bên này, Nhan Như Ngọc đang tóm lấy mặt của Triệu Bân mà nhéo như muốn lột cả da hắn ra.





Triệu Bân nhe răng trợn mắt, cô gái này có bề ngoài thanh thuần nhưng tâm địa thật sự rất độc ác, ra tay nhéo người dùng tới mười phần lực, chắc chắn nếu như không luyện công phu này hơn mười năm thì cũng không thi triển ra được!





Phải một lúc lâu sau thì Nhan Như Ngọc mới chịu buông ra.





Nhìn thấy Triệu Bân trầm mặc thì cô ta lại càng đắc ý, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.





Cuối cùng cũng có được một lần đắc ý.





"Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi hai lần, vậy ngươi vẫn còn nợ ta một ân tình", Nhan Như Ngọc cười nói.





"Đã nhớ rõ", Triệu Bân đáp rồi lại ngồi quay lưng lại.





“Vậy đấu giá xong thì ngươi theo ta trở về”, Nhan Như Ngọc vừa cắn hạt dưa vừa nói.





“Được”, Triệu Bân đáp lại một chữ rất đơn giản mặc dù trong lòng còn đang nghĩ ngược lại, vừa lấy được quan tài ngọc băng thì hắn chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy.





"Ngươi đến nam vực này làm gì?", Nhan Như Ngọc vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.





“Tham gia đấu giá”, Triệu Bân vỗ đùi nói, không hề muốn nói ra chuyện của Bạch gia, nếu như Bạch gia và Nhan gia có ân oán với nhau thì chẳng phải sẽ tổn hại đến quan hệ hay sao, lúc này không thể vội vàng.





Nhan Như Ngọc không tin.





Ai cũng nói Thánh tử Thiên Tông là thiên tài diễn xuất, lời hắn nói ra mười câu thì hết chín câu là giả, hắn nói mình vượt ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để tham gia hội đấu giá thì ngay cả quỷ cũng không tin.





"Một ngàn năm trăm vạn".





"Ta thêm năm trăm vạn, ra giá hai ngàn vạn".





"Ba ngàn vạn".





Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trận đấu giá vẫn đang diễn ra rất sôi nổi.





Vật phẩm đấu giá lần này là một thanh huyết đao, không biết ai đã làm ra nó, chỉ biết rằng trên thân đao đã nhuộm không ít máu của sinh linh, mang theo sát khí nồng đậm, đao mang lóe sáng bá liệt, chính là một thanh binh khí tốt.





"Năm ngàn vạn".





Người của Huyết Y Môn hét giá vang vọng khắp đấu giá các.





Bên dưới lặng ngắt như tờ, thế lực siêu lớn ra tay quả nhiên đại quyết đoán, một lần thêm hẳn hai ngàn vạn, nghiễm nhiên đã đẩy giá cả lên cao nhất, nêu như còn tăng thêm thì không đáng chút nào.





Không còn ai cạnh tranh cho nên thanh huyết đao đã thuộc về Huyết Y Môn.





"Đến rồi".





Lúc này Triệu Bân đột nhiên ngồi thẳng người.





Theo danh sách đấu giá, món tiếp theo chính là quan tài bằng ngọc băng.





Tuy nhiên điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là Túy Lão không lấy ra quan tài băng ngọc mà lại lấy ra một cây quạt, một cây quạt xếp cũ nát khiến cho mọi người đều nhướng mày không biết tại sao nó lại trở thành món được đấu giá.





"Tình huống quái gì thế này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK