Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Quan tài đá rơi xuống, chắc là vì quá nặng nên khi nó đập xuống đã khiến cho mặt đất rung chuyển.

Á...!

Tiếng hét của ông già áo đỏ vẫn rất bá đạo. Ông ta bị đánh trúng nửa thân dưới, chân nguyên hộ thể cũng không chống đỡ nổi sức nặng của quan tài đá nên vỡ nát ngay tại chỗ. Lúc này ông ta đã không còn gì bảo vệ nữa, phần thân dưới bị đập tàn phế, chắc là xương cốt đều đã gãy nát hết rồi.

Ọc!

Triệu Bân hộc máu vì bị chấn đến và cũng là do bị võ hồn phản phệ.

Hắn rất giỏi dùng kiếm và phi đao.

So với việc dùng mấy thứ nhỏ nhắn, gọn nhẹ đó thì đây là lần đầu tiên hắn dùng quan tài. Nếu không có mười mấy tấm bùa làm nhẹ kia, hắn sẽ không điều khiển nổi. Mặc dù có bùa làm nhẹ giảm trọng lượng nhưng hắn cũng rất thê thảm, võ hồn chịu phụ tải quá lớn, cơ thể cũng bị liên lụy theo, đâu chỉ thất khiếu chảy máu mà toàn thân cũng đầm đìa cất lỏng màu đỏ đó.

Có điều, hắn trả giá đắt như thế cũng xứng đáng.

Ông già áo đỏ bị tàn phế nửa thân dưới thì việc giết chết ông ta cũng dễ dàng hơn nhiều.

“Đáng chết, ngươi thật sự đáng chết mà!”

Ông già áo đỏ gào lên, gắng gượng vận dụng chân nguyên, đẩy quan tài đá ra.

Nhưng e rằng ông ta đã không thể đứng dậy được nữa.

Xương cốt ở hai chân đã bị quan tài đá đè nát, nửa thân dưới rơi vào tình trạng thịt xương lẫn lộn. Đau là chuyện nhỏ, mất đi ý thức mới là chuyện khiến người ta lo sợ.

Triệu Bân bò dậy một cách khó nhọc, hắn cầm hồ lô lên và trút vào miệng.

Hắn bị thương rất nặng nhưng công hiệu của linh dịch lại rất bá đạo. Sau khi hắn uống hai ngụm thì võ hồn đang suy kiệt lập tức trở lại bình thường, chân nguyên đã khô cạn cũng phục hồi lại ngay, đến cả cơ thể đang bị thương cũng lành lặn lại trong tích tắc.

Ông già áo đỏ nhìn thấy cảnh tượng đó thì hai mắt đỏ bừng lên.

Mẹ nó, ngươi đang uống tiên dược sao? Thế là khỏe lại rồi à?

Cho ta một ngụm với!

Mặc dù ta đã bị tàn phế nhưng ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được đó!

Keng, keng!

Tử Tiêu kêu leng keng, Long Uyên cũng ù ù, bay xung quanh Triệu Bân. Hắn làm lơ với ánh mắt thèm khát của ông già áo đỏ, mặt hắn lạnh như băng.

Đi ra ngoài…

Không bị người ta chém thì cũng bị lột da.

Có điều, tối nay là ngoại lệ.

Cao thủ Huyền Dương đỉnh cao bị tàn phế biến thành một tấm bia sống.

Giết!

Ông già áo đỏ muốn đứng dậy nhưng khổ nỗi cả người không còn sức lực, chỉ đành phóng kiếm khí, chém về phía Triệu Bân, nếu có thể chém trúng được phát nào thì Triệu Bân cũng mất mạng thôi.

Triệu Bân đâu có ngốc, hắn đã chạy từ sớm rồi.

Mặc dù kiếm khí mạnh nhưng lại bị giới hạn về khoảng cách, chỉ cần nấp đủ xa thì sẽ không thể đánh tới được.

“Cứu ta!”

Ông già áo đỏ hét lớn, ông ta đang gọi tọa kỵ của mình là sói lửa.

Không thể ở lại chỗ này thêm nữa.

Hắn phải chạy thôi, hồi phục lại cơ thể mới là chuyện quan trọng, thú cưỡi của ông ta chính là phao cứu sinh lúc này, nó vẫn đang truy sát Đại Bằng trên không, chỉ cần trốn khỏi chỗ này thì ông ta sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ.

Gào!

Sói lửa nghe thấy tiếng gọi thì bỏ lại Đại Bằng, phóng từ trên trời xuống.

Quạc, quạc!

Đại Bằng không đuổi theo nữa, tâm ý nó tương thông với chủ nhân, nó biết Triệu Bân đang đợi sói lửa.

“Chỉ sợ mày không đến thôi!”

Triệu Bân hừm một tiếng lạnh lùng, hắn đã nấp trong tối để chờ sói lửa phóng xuống. Kiếm Tử Tiêu phóng ra, đâm trúng vào bụng dưới của sói lửa. Một tia máu lập tức phụt ra, sau đó Long Uyên lại bay đến, lần này nó đã đâm trúng não của sói lửa.

Gào!

Sói lửa bị đánh không kịp trở tay, chúi đầu xuống rồi đột ngột rơi từ không trung.

Keng!

Nó vẫn chưa kịp đứng dậy thì kiếm Tử Tiêu lại bay đến, đâm xuyên cánh trái của nó, kiếm Long Uyên cũng bay đến, đâm thủng vào cánh phải của nó. Một chiếc ghế ngồi biết bay đang bình thường, tự dưng bị hai thanh kiếm cắm chặt lên mặt đất.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Sau khi ghim chặt sói lửa thì kịch hay mới bắt đầu, phi đao có treo bùa nổ phóng tới, cắm lên đầu của sói lửa, sau đó bùa nổ liền nổ tung.

Gào!

Sói lửa hét lớn lên một tiếng, đầu nó cũng nổ theo, nó chết ngay tại chỗ.

Lúc này, cả thế giới đều trở nên yên lặng.

Sói lửa chết rất ấm ức, tốt xấu gì nó cũng là tọa kỵ cảnh giới Huyền Dương, còn là sói lửa biến dị nhưng không ngờ lại bị một tên ranh cảnh giới Chân Linh giết chết, thật sự rất mất mặt!

Ọc!

Đôi mắt già nua đầy hi vọng của ông già áo đỏ đã lộ vẻ tuyệt vọng.

Chiếc phao cứu sinh cuối cùng của ông ta đã bị người ta giết chết như vậy.

Hết cách cứu vãn rồi!

“Tiền bối có trăn trối gì không?”

Triệu Bân đứng cầm kiếm, bình thản hỏi.

“Xin tha mạng!”

Ông già áo đỏ chỉ thấy đầu óc mơ hồ, giọng nói của ông ta cũng trở nên thều thào. Ông ta đúng thật là Huyền Dương đỉnh cao nhưng xương cốt đã bị dập nát, như thế chẳng khác gì việc bị chém làm đôi. Bây giờ ông ta đã không thể chịu nổi sự giày vò nữa, cần nhanh chóng trị thương thì mới có thể sống sót.

Nếu không thì sẽ chết một cách rất khó coi.

Tiếc là, lời cầu xin của ông ta không có tác dụng gì, sao Triệu Bân có thể tha cho ông ta được!

Keng! Keng!

Tử Tiêu và Long Uyên được Triệu Bân điều khiển, bay tới từ phía xa.

“Không… Không… Không!”

Ánh mắt ông già áo đỏ đầy vẻ kinh sợ, ông ta hét lên tuyệt vọng.

Ọc, ọc!

Hai luồng huyết quang cực kỳ nhức mắt phát ra, một đâm vào tim của ông ta, luồng kia chém đứt linh mạch của ông ta, cao thủ Huyền Dương đỉnh cao cũng lập tức xuống suối vàng cùng với sói lửa.

Sói lửa ấm ức, ông ta càng uất hơn.

Từ trước đến nay, ông ta là người đầu tiên bị quan tài đè đến tàn phế.

Từ trước đến nay, ông ta cũng là cao thủ Huyền Dương đỉnh cao đầu tiên bị thằng ranh cảnh giới Chân Linh giết chết.

Muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta quá chủ quan, để Triệu Bân gài thành công.

Cũng trách ông ta quá tham lam, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại chạy đến chỗ này tìm cảm giác kích thích. Chuyến này ông ta thật sự đã không uổng công đến, không cướp được bảo vật nào mà còn mất luôn cả mạng.

Đi đêm miết sao tránh được ngày gặp ma được.

Bây giờ ông ta là ví dụ rõ ràng nhất cho chuyện đó.

Ông ta làm quá nhiều chuyện xấu giết người cướp của thì sao có thể tránh khỏi báo ứng.

“Tú Nhi, mau khen ta đi!”

Triệu Bân nở nụ cười, thu hai thanh kiếm lại rồi bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm,

Không khen!

Nguyệt Thần không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.

Ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng vị thần này thì vừa kinh ngạc lại vừa vui.

Nhìn đi! Tên nhóc này cũng có bản lĩnh lắm đấy chứ!

Đỉnh cao cảnh giới Huyền Dương mà cũng bị hắn gài đến chết như vậy, đến cả vị thần như cô ta cũng không nhịn được mà phải khâm phục năng lực tính toán của Triệu Bân: giấu bùa định thân, treo túi cất đồ, dùng quan tài đá, dùng bùa làm nhẹ, dùng bùa làm nặng, nếu như có bất cứ sơ hở nào trong chuỗi hành động liên hoàn đó thì hắn cũng không thể hoàn thành được trận chiến tuyệt sát này.

Những hành động này đều cần phải được thực hiện một cách chuẩn xác nhất.

Vì vậy mới nói, Triệu Bân không phải là người làm bừa mà là kẻ làm việc có tính toán.

Hắn đã thắng trong ván cược bằng tính mạng của mình.

Đừng nói gì là trần gian, dù là tiên giới hay thần giới thì chiến tích kiểu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Nếu thật sự muốn khen hắn thì cô ta cũng không biết phải dùng lời lẽ gì để khen.

“Huyền Dương đỉnh cao giàu có thật!”

Triệu Bân chậc lưỡi, tài sản của ông già áo đỏ đã bị hắn lấy sạch, chỉ tính ngân phiếu thôi là đã có tới mấy vạn lượng, thêm cả những binh khí, bảo thạch khác cũng có rất nhiều.

Nói thế nào ấy nhỉ?

Cướp đoạt một cao thủ Huyền Dương đỉnh cao đủ để hắn ăn được mấy năm.

“Kính bát quái này thú vị nè!”

Triệu Bân ngồi xếp bằng dưới đất, lật qua lật lại kính bát quái để xem. Trước đây hắn đã từng được chứng kiến sức mạnh của nó, chỉ tiếc là vì cỗ quan tài đá đó mà chiếc kính đã bị vỡ mất một nửa, nó vốn dĩ vô cùng bóng loáng, bây giờ lại không còn chút ánh sáng nào.

“Lấy thú hỏa đi!”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.

“Quên mất nó nhỉ!”, Triệu Bân nghiêng người, đưa tay về phía sói lửa, bên trong cơ thể của tọa kỵ biết bay này có thú hỏa, chỉ cần là chủng loại thú có ngọn lửa bốc cháy toàn thân thế này thì đều có thú hỏa, nhưng tỷ lệ này cực kỳ nhỏ.

Vận may của hắn không tồi, sói lửa biến dị có thú hỏa.

Đó là một ngọn lửa màu bạc, thú hỏa cấp thấp nhất. Nhưng mà có còn hơn không, được Đại Hoang Viêm quyết chuyển hóa vào trong lửa lớn màu đen thì bản nguyên của lửa được tăng lên khá nhiều, nếu như có thêm vài ngọn như thế này nữa thì chắc sẽ có thể tạo ra được địa hỏa.

Thu dọn chiến trường, hủy thi diệt tích!

Triệu Bân vừa mới thi pháp thu hồi quan tài đá vào lại trong túi càn khôn.

Ù!

Quan tài được đúc từ đá đặc biệt không chỉ chắc cứng mà còn rất nặng.

Đã nói rồi mà!

Dùng thứ này để đập người khác thì rất có hiệu quả.

Ừ… Kết hợp với bùa làm nặng thì uy lực càng tuyệt hơn.

Quạc quạc!

Đại Bằng cũng bay xuống, liên tục cọ đầu vào Triệu Bân. Lại một lần nữa nó cùng chủ nhân kề vai tác chiến, cảm giác đó không chỉ hào hứng mà còn rất phấn khích.

“Về nhà thôi!”

Triệu Bân mỉm cười, sau đó Đại Bằng sải cánh bay lên cao, băng qua sông núi.



Chương 235: Có trăn trối gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK