Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày không gặp hơi thở của Liễu Tâm Như đã trở nên như có như không, toàn thân có ánh sáng bao phủ, thậm chí còn có dị tượng như thể đang ở trong ý cảnh mộng ảo. Nếu đoán không sai, sức mạnh thần bí ẩn nấp trong cơ thể của nàng là sức mạnh huyết mạch, vô cùng đáng sợ, Triệu Bân nhìn mà thấy hoảng hốt vô cùng.


Cô nhóc cũng rất hiểu chuyện.


Triệu Bân vừa ngồi, nàng đã đứng sau lưng nắn bóp vai cho tướng công.


Từ nhỏ, mẹ đã dạy bảo nàng là khi gả cho người ta là phải tuân thủ nữ tắc nghiêm khắc, còn phải chịu thương chịu khó.


Thú thật, Triệu công tử cũng rất hưởng thụ cảm giác này.


Sống mấy chục năm, tới bây giờ, hắn chưa từng có được đãi ngộ cỡ này đâu, cảm động vô cùng ấy chứ!


Khi ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp nơi, Liễu Tâm Như đi tới bếp.


So với luyện võ, nàng thích học nấu ăn hơn.


Ngày này của đôi vợ chồng son trôi qua rất ấm áp.


Thân là sư phụ của Liễu Tâm Như, Tử Linh luôn cố ý mà lại làm như vô tình tới cửa làm khách.


Lục Ma tướng nói tên này có vấn đề, thân mang nguyền rủa, không nên làm gì kia đâu.


Đều là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt tình, củi khô cũng có ngày bốc lửa thôi, phải dè chừng.


Tử Linh cũng không phải đang lo lắng cho Liễu Tâm Như mà chủ yếu là phải trông chừng Triệu Bân cẩn thận, mặt người dạ thú, không phải kẻ chịu yên phận.


Mặt của Triệu Bân lại hơi đen nha!


Đây là vợ chính thức của hắn, sao lại phòng hắn như phòng trộm vậy!


Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Quá là mắc cỡ, có một cô vợ ngon nước thế này, tối ôm ngủ thì sung sướng biết bao nhiêu, thế mà lại có kẻ đáng chém ngàn đao nguyền rủa hắn, có vợ mà chỉ được trơ mắt ngắm, lòng dạ rối bời là việc nhỏ, nhưng dục hỏa trong người rất khó kiềm nén.


Để tránh tên này gấp quá làm liều, Tử Linh dẫn Liễu Tâm Như đi.


Vì điều này mà cô ta còn tìm một cái cớ rất đáng tin: Dẫn Liễu Tâm Như đi tu hành!


Hôm sau, cả đám người ra khỏi thành.


Đi giải quyết một mạch Ma sơn, nói liền làm liền.


Thân là lão tổ, Thương Khung cũng tính trong đó.


Trừ ông ta còn có mấy trưởng lão Ma gia, cường giả Bạch gia, lão tổ Mộ gia, lão tổ Tư Không, không dẫn ai cảnh giới Địa Tạng theo, cả đội hình đều là Chuẩn Thiên, thế trận rất khổng lồ.


Triệu Bân cũng đi.


Đợi ở trong thành Thiên Thu, hắn cũng không có gì làm.


Hắn là người có gia thất nhưng chỉ được nhìn không được ăn, trong người không nóng mới lạ.


“Người trẻ tuổi phải siêng năng tu luyện!”


Thương Khung vuốt ve chòm râu, nói một câu đầy thâm sâu.


Biểu cảm của mấy lão già khác cũng khá là giống nhau.


Ánh mắt Triệu Bân cực kỳ không đàng hoàng.


Đám lão già sống dai này đúng là đứng nói chuyện không đau eo mà.


Không biết sao, khi thấy mặt Triệu Bân không vui, tâm trạng của họ lại rất sung sướng.


Lảm nhảm thì lảm nhảm nhưng việc chính vẫn phải làm.


Hang ổ của Ma sơn nằm ở phía bắc Đại Hạ, cũng chính là Bắc Cương.


Diện tích Bắc Cương rộng lớn, nhiều dãy núi và rừng rậm, muốn tìm nơi ở của đối phương thì khá là tốn công sức và thời gian nhưng so với Ma quật biệt tăm biệt tích kia, Ma sơn đã là dễ tìm rồi.


“Chắc là cũng có bảo bối!”


Triệu Bân luôn nhủ thầm lời này suốt dọc đường.


Đi từ xa tới tận đây, hắn không phải tới để đánh nhau mà là vì tìm bảo bối.


Nghe nói Ma sơn cất trữ khá phong phú, khẳng định có không ít bảo vật, biết đâu còn có đèn Trường Minh.


Chẳng biết từ bao giờ, mọi người dừng bước.


Mắt nhìn chung quanh, khắp nơi đều là những dãy núi cao.


Ma sơn đúng là biết tìm chỗ, che giấu hang ở trong dãy núi sâu nơi đây, mà trông dãy núi này còn lớn hơn cả núi Bất Tử. Từng có người nghiêm túc đếm thử, có khoảng ba vạn ngọn núi, trốn ở đây rất khó tìm, thế càng không phải nói tới việc đối phương còn dùng bí pháp che giấu, che lấp cực kỳ kỹ càng.


“Đúng đấy!”


Đại trưởng lão Ma gia nhìn thoáng qua, chỉ tay về phía xa.


Mọi người phủ áo bào đen lên người, lén lút tới gần.


Đúng như Triệu Bân dự đoán, ở nơi sâu hút của dãy núi có một tòa thành cổ, nó thấp thoáng mông lung trong sương mù.


Sương mù chính là trận pháp che lấp.


Hơn nữa, cấp bậc của trận pháp cũng không thấp.


Không sao!


Trong đám người tới đây có rất nhiều kẻ thông hiểu về trận pháp.


Dù không có thì cũng còn Thương Khung, tuy chiến lực tên này khá là thấp nhưng kiến thức lại không tầm thường, ông ta dẫn mọi người đi tới lui một hồi là đã từ chỗ bí ẩn lẻn vào thành đến được tường thành của Ma sơn. Người canh gác không hề phát hiện, đa số đều đang ngáp, hơn nửa đêm rồi, ai mà không mệt!


“Ai?”


Rất nhanh đã có tiếng quát to.


Trong thành có người mới lên thay, hình như là võ tu cảm giác.


Cảm giác đêm nay rất nhạy, vừa lên đã nhận ra có kẻ lẻn vào.


“Đại gia ngươi!”


Mấy lão già hét lên, trăm miệng một lời.


Đội hình cũng rất mạnh mẽ, chẳng lẽ không thể kiêu ngạo một chút à!


“Tổ tông nhà ngươi!”


Mọi người hét, Triệu Bân là kẻ la làng khí phách nhất.


Đám mấy lão già đồng loạt trợn mắt dựng râu, tên nhát cáy, còn ráng làm cáo mượn oai hùm à!


Sắc mặt Thương Khung cũng khá là âm trầm.


Mẹ nó, đây là thoại của ta mà!


“Ta nói thay ông mà!”


Triệu Bân cười nói, làm màu cũng là việc yêu cầu trình độ nha, để hậu sinh làm là được!


“Ai?”


Trong thành Ma sơn nổi lên rất nhiều tiếng quát tháo, mấy bóng dáng nhảy ra, hơn nữa còn dẫn theo người, đông nghịt một mảng, tất cả tràn vào đại điện Ma sơn vì mấy người Triệu Bân đã vào điện.


Đánh hay hòa thì cứ bàn bạc trong điện là được.


Trận hình của Ma sơn rất khổng lồ, có sáu cao thủ Chuẩn Thiên.


Địa Tạng cũng đông đúc vô cùng.


Triệu Bân thấy thế thì mới biết lúc trước Ma gia chạy là đúng. Không nói ba nhà kia, chỉ một mạch Ma sơn này thôi cũng khiến họ hứng đủ, cả ngày bị đuổi theo đánh thế thì không chạy còn làm gì được?


Thương Khung thấy vậy cũng thầm than một tiếng.


Nhớ lại khi ấy, Ma vực uy nghiêm cỡ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK