“Ghi lại nào!”
“Nợ ta một mạng!”
Ở bên này, Diêm La Mặt Quỷ lấy cuốn sổ nhỏ, liếm đầu bút rồi vẽ một nét lên đó. Hắn ta tính cả rồi, mỗi lần cứu Triệu Bân, hắn ta sẽ vẽ vào đó một nét, công việc vệ sĩ này không thể làm miễn phí được.
Sau này, hắn ta phải bắt môn chủ thanh toán.
Cất cuốn sổ nhỏ đi, hắn lại nhìn vào phòng Triệu Bân.
Cô gái tên Mục Thanh Hàn kia bị khống chế rồi à?
Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi.
Nếu không, tại sao nàng ta lại ra tay với sư đệ của mình chứ.
Thiên Tông của Long triều Đại Hạ thú vị quá nhỉ.
Trong phòng của Triệu Bân im lặng như tờ.
Mục Thanh Hàn dừng khựng lại như một bức tượng, vẫn còn giữ nguyên tư thế chém người.
Diêm La Mặt Quỷ khống chế mức độ mức độ rất tốt, khoảng cách đủ cho ánh trăng rọi vào, chiếu lên thanh kiếm của Mục Thanh Hàn, trùng hợp thay, có một tia phản quang hắt lên mặt Triệu Bân.
Triệu Bân đang say giấc từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là Mục Thanh Hàn với thanh sát kiếm trong tay.
Cảnh tượng này khiến hắn đờ đẫn mất vài giây, sư tỷ định giết hắn?
Đúng vậy, sư tỷ định giết hắn đấy.
Nhưng bị một lá bùa định thân giữ lại.
Không nghĩ nhiều, hắn lách mình ngồi dậy, thấy trạng thái của sư tỷ mà không khỏi nhíu mày, vừa nhìn đã biết Mục Thanh Hàn không hề tỉnh táo, thần thái đờ đẫn, hai mắt vô hồn, đúng chuẩn một ngụy bí giả.
Nhưng sao có thể cơ chứ.
Hắn từng kiểm tra, Mục Thanh Hàn không phải là người trúng ma chú.
Lại một lần nữa, hắn dùng tới căn nguyên, đưa nó vào cơ thể Mục Thanh Hàn.