Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu họ là hoàng đế triều Long Đại Hạ, họ cũng sẽ tìm cách phái binh công phạt vương triều Đại Nhật. Đất nước này rất thiếu đạo đức, cứ dăm bữa nửa tháng lại quấy nhiễu biên cương Đại Hạ, cướp bóc đốt phá không chừa điều gì.





Nhìn đi, làm Đại Hạ nổi giận rồi đấy!





“Vương triều Đại Hạ ký khế ước liên minh với nhiều thế lực mà nhỉ, sao không thấy quân chi viện?”, có người nhìn trái ngó phải, bốn bề hải vực sóng yên biển lặng, đâu thấy bóng dáng của viện quân.





“Chắc hẳn vẫn đang trên đường!”





Vào thời khắc then chốt, lúc nào cũng có vài lão thần côn bấm đốt tính toán.





Khỏi phải nói chứ, lần này mấy lão đoán chuẩn rồi.





Họ có quân chi viện, đã thế đội hình cũng không tầm thường đâu!





Nhưng chạy tới chi viện cũng cần thời gian.





Cũng tại đám người Triệu Bân phá trận nhanh quá, chưa tới nửa ngày đã chọc thủng một lỗ to đùng ở kết giới, e rằng các “đồng đội” nước Tiểu Nhật cũng không ngờ tới. Đường đường là hậu duệ của vương triều mà khả năng chịu đòn lại kém đến vậy.





Cùng với tiếng nổ lớn, biển sương mù gần như tan hết.





Phen này thì người trong thiên hạ càng thấy rõ ràng, hải vực bên ấy đã biến thành màu đỏ của máu. Đám hậu bối chưa trải sự đời không chịu nổi mà nôn khan vài tiếng, khi nhìn lại, mặt ai cũng trắng nhách như tờ giấy.





Chiến tranh mà, khung cảnh khủng khiếp quá.





“Qua đó xem thử?”





Những người gan dạ hơn thì kéo nhau ghé về phía bên đó.





Khoảng cách gần hơn, họ nhìn thấy chân thực hơn: có trời mới biết bao nhiêu người đã chết, mặt biển đỏ lòm cả rồi.





Không khó nhận ra vương triều Đại Nhật rơi vào thế hạ phong.





Cho dù ở ngay hang ổ của mình cũng bị cường giả Đại Hạ đánh tan tác.





Nếu không có gì ngoài ý muốn, vương triều Đại Nhật sẽ suy vong, gieo quả ác bao lâu nay, cuối cùng cũng đến ngày tàn.





Á!





Có thêm “khán giả”, tiếng gào thảm thiết trên đảo càng thêm chói tai.





Đã là chiến tranh thì không ai thương tiếc.





Hoặc là đừng đánh, hoặc là đánh đến khi toàn bộ lực lượng của đối phương bị tiêu diệt.


Mà Đại Hạ viễn chinh chuyến này là để tiêu diệt quốc gia đối địch, không đánh cho chừa, lại tưởng Đại Hạ dễ bắt nạt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK