Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn về phần những mảnh vỡ kia, chúng được thu thập ở Ma vực.


Tất cả đã tàn tạ rồi, không thể khôi phục được.


Tinh túy của mảnh vỡ vẫn còn, luyện vào kiếm Long Uyên có thể tăng thêm uy lực.


Hắn từng thử luyện hóa Ma Tâm kính và Ma Long kiếm.


Thế nhưng dấu ấn của hai vật này quá mạnh, nếu không bỏ ra vài tháng trời thì không thể luyện hóa được. Đến chúng còn như thế thì nói gì tới Bất Diệt chiến kích, dấu ấn do Ma Quân để lại, người thường khó lòng luyện hóa nổi.


Lại vào đêm, hoa nở trăng tròn.


Phá trận không thành công, Triệu Bân đứng dưới ánh trăng, ngẩng đầu nhìn trời.


Người chết giống như đèn tắt vậy, làm gì có chuyện biến thành vì sao trên trời.


Thế nhưng, hắn vẫn muốn tin rằng Sở Vô Sương ở trên trời, hắn sẽ tìm ra ngôi sao sáng nhất.


Triệu Bân khoanh chân ngồi xuống, lấy đàn đá ra.


Dưới ánh trăng sáng, hắn khẽ gảy dây đàn.


“Linh” của đàn đá đã hoàn toàn chìm xuống.


Vì thế nên dù động tới dây đàn cũng không bị phản phệ nữa.


Keng…


Tiếng đàn hỗn loạn, nhưng có một thứ đau thương lan ra.


Hắn không hiểu về âm luật không có nghĩa là không thể học.


Huyền Môn Thiên Thư có viết, gảy đàn cần dùng ý chứ không dùng lực.


Cho dù không ai chỉ dạy, hắn vẫn tự mình thông hiểu.


Quan trọng nhất là tâm cảnh và ý cảnh.


Tiếng đàn chính là tiếng lòng.


Mỗi một âm sắc nhảy múa chính là chân dung của tâm hồn.


Trước kia hắn không biết, bây giờ hắn hiểu rồi.


Hắn sẽ gảy ra một khúc đàn kỳ diệu vào đêm hoa nở trăng tròn để hiến tế cho vì sao lấp lánh nhất trên bầu trời.


Keng…!


Đêm khuya thanh vắng, tiếng đàn càng thêm rõ rệt.


“Nói thật lòng, tiếng đàn của hắn dở ẹc”.


“Ừm… chí lớn gặp nhau”.


Bên ngoài rừng trúc, hai ông già Hắc Bạch cầm theo nút bông nhét vào tai.


Xong việc lại tiếp tục nghiên cứu “hàng tốt”.


“Tên này cố tình không để chúng ta đi ngủ đây mà”.


Trong bóng tối, không ít người dụi mắt, ẩn mình ở vòng vây bên ngoài rừng Tử Trúc.


Tiếng đàn mà dễ nghe thì rất kỳ diệu.


Chứ tiếng đàn đánh bừa thì là tạp âm rồi.


Trông chừng tội phạm vốn đã là một việc khô khan.


Bây giờ người nào đó còn gảy đàn lung tung, sao mà muốn chửi thề thế cơ chứ?


Keng…!


Tiếng đàn rối bời vẫn chưa chịu dứt.


Người bên ngoài, thế giới bên ngoài, tất nhiên Triệu Bân không biết, hắn chỉ lặng lẽ gảy dây đàn.


Hắn đánh đàn đến quên cả chính mình.


Một vài người nào đó không chịu nổi nữa.


Không biết gảy thì đừng gảy nữa mà, ngủ không ngon giấc hả?


Nếu không được nữa thì ta cho ngươi mượn “hàng tốt” nhé?


Keng…


Đáp lại họ là tiếng đàn rối bời.


Khó nghe, khó nghe chết đi được.


Nguyệt Thần từng liếc mắt nhìn sang.


Xem ra chỉ cần bản thân mình không lúng túng thì người khác mới phải lúng túng.


Đêm hôm đó, quá nhiều người không được ngủ ngon giấc.


Học đàn ấy mà, luôn cần cả một quá trình.


Nhưng quá trình của Triệu Bân hình như có vẻ hơi dài, cho dù là khúc đàn tuyệt diệu nghe nhiều cũng thấy bực, huống hồ hắn đàn dăm bữa nửa tháng không chịu ngừng, đối với mấy ông già kia chẳng khác nào một loại tra tấn. Nửa tháng sau, quầng thâm mắt của họ đen sì, những cái ngáp bật ra liên tục.


Vả lại, tiếng đàn do Triệu Bân gảy rất là kỳ lạ, ban đầu nhét bông gòn vào tai còn hữu dụng, sau này cũng biến thành vật trang trí. Bất đắc dĩ, mấy ông già phải dùng tới chân nguyên, hình thành một lớp màng ngăn ở ngay lỗ tai, ngăn cách nó với tiếng đàn.


Ban đầu chiêu này cũng rất hữu dụng.


Về sau này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.


Tiếng đàn kỳ lạ, xuyên thấu qua cả lớp màng ngăn bằng chân nguyên do họ ngưng tụ mà thành.


Tóm lại bằng một câu thôi: Không nghe cũng phải nghe!


Mấy lão già không chỉ có quầng thâm mắt mà mặt mũi cũng sa sầm.


Ai cũng nghĩ chắc, tên tiểu tử này lôi bọn họ ra đùa giỡn đúng không?


Nếu không, ai rảnh rỗi tới mức ngồi đó đánh đàn mười ngày nửa tháng hả, ngươi không buồn ngủ chứ chúng ta buồn ngủ lắm, nhắm mắt còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy một con heo đang gảy đàn cho bọn ta nghe.


Tiếng đàn thao thao không dứt.


Không phải Triệu Bân không biết mệt, là tâm trí quá lắng đọng.


Dùng ý chứ không dùng sức.


Đạo lý này rất cần thời gian để lắng lại.


Về việc tiếng đàn này có lực “xuyên thấu” như thế, bởi vì nó là đàn đá.


Nó không phải loại đàn thông thường, cho dù “linh” của đàn đã ngủ say, đàn thường cũng không bì được với nó.


“Xem ra lão phu phải cho ngươi biết thế nào là… kỹ năng đánh đàn”.


Nửa đêm nửa hôm có lão già còn táy máy tay chân, lôi ra một chiếc đàn, xắn tay áo lên, ngồi trong đỉnh nghỉ mát. Chịu đựng sự giày vò cả tháng trời, đã đến lúc ông ta phản pháo, mà cách “phản pháo” ở đây là lấn át tiếng đàn hỗn loạn của Cơ Ngân.


Không thể không thừa nhận, kỹ thuật đánh đàn của ông ta rất khá.


Người ở bên cạnh cũng sở hữu tuyệt kỹ thổi tiêu rất thuần thục.


Cách đó không xa còn có hai nhân tài đang kéo đàn nhị hồ, tiết tấu rất ăn nhập.


Hăng máu nhất là người thổi kèn xô-na, vô cùng phấn khích.


Tóm gọn lại: Nhất định phải lấn át được tiếng đàn của tên kia.


Thế nên, Linh Lung phủ trở nên náo nhiệt hẳn.


Náo nhiệt tới mức nào?


Sáng sớm tinh mơ đột nhiên vang lên những âm luật rối tinh rối mù.


Người của Linh Lung phủ giật mình tỉnh giấc.


Tiếng đàn phát ra từ phủ đệ, đến cả người đi đường cũng phải dừng chân ngó vào: làm gì thế?


“Người của Linh Lung phủ đa tài đa nghệ thật”.


Có hoàng ảnh vệ đi tuần ngang qua cũng phải đúc kết một câu như vậy.


Trên thế gian có mười tám loại binh khí, trong phủ đệ này cũng có mười tám loại nhạc cụ đấy!


“Mẹ kiếp, người của Đại Hạ toàn bị khùng”.


Sát thủ và cường giả của các nước ẩn mình bên ngoài phủ đệ cũng lộ vẻ thâm trầm, sáng sớm tinh mơ, ăn no rửng mỡ, họ không đợi được Cơ Ngân xuất hiện, nhưng lại đợi được thứ âm thanh này.


Lấn át, lấn át hết cho ta.


Hôm nay mấy lão già kia cực kỳ hăng hái.


Vì muốn đè được tiếng đàn hỗn loạn kia mà ai nấy nhảy ra khoe tài nghệ, người nào biết thì hiểu việc họ đang làm, người nào không biết còn tưởng bên trong có một buổi biểu diễn mới mẻ đấy?


Họ quậy phá như thế, Linh Lung phủ loạn cào cào.


Đến mức Linh Lung từ bên ngoài trở về, sau khi bước chân vào phủ đệ còn phải bước ra nhìn lại hoành phi.


Là Linh Lung phủ mà, có đi nhầm chỗ đâu!


Nhưng cái đám nhãi ranh này ăn nhầm tiết gà hay uống nhầm thuốc, sao lại phấn khích đến thế chứ!


Hỏi ra mới biết: đầu óc họ úng nước cả rồi!


Keng…!


Giữa bao nhiêu âm luật, tiếng đàn của Triệu Bân vẫn một mình một phách.


Đàn đá bất phàm, tiếng đàn rối loạn cũng không tầm thường.


Bao nhiêu âm luật đấu đá nhau ba ngày ba đêm mà không lấn át được nó.


Vì thế, không ít lão già tới tìm Linh Lung.


“Lão phu vẫn luôn ôm lý tưởng được đi ngao du thiên hạ”.


Câu nói này nghiễm nhiên trở thành câu cửa miệng của họ.


Nói chung, họ không muốn ở lại trong Linh Lung phủ nữa.


Tên tiểu tử Cơ Ngân kia, dường như sau khi trở về từ Ma vực, chui vào rừng Tử Trúc là mở ra chế độ không cần thể diện, không phân biệt đêm ngày, suốt ngày gảy đàn lung tung, đàn suốt mười ngày nửa tháng.


Đàn mà hay thì đành chịu.


Chứ đàn dở như thế, ma quỷ cũng không chịu nổi!


“Cút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK