Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thẳng ra, thói quen này cũng không tốt”.





Rất nhiều tiền bối vuốt vuốt chòm râu nói những lời sâu sắc, yên phận tu luyện là được rồi! Đi bắt cóc tống tiền làm gì, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bắt cóc tốn tiền thật sự kiếm tiền rất nhanh, nhưng đó không phải là chuyện ai cũng làm được, có mạng bắt người thì cũng phải có mạng lấy tiền mới được! Không phải ai cũng có thể biến mất trong nháy mắt như vậy, có được bản lĩnh đó nên người nọ mới không kiêng nể gì như thế.






vietwriter.vn



Có một người như thế xuất hiện, làm gì còn ai dám ra đường nữa!











Ầm! Ầm ầm!





Sáng sớm, trời vừa mới hừng sáng thì đã nghe thấy tiếng nổ vang, hướng Đế Đô là âm thanh vang dội nhất, từ trên cao nhìn xuống, Hoàng Ảnh Vệ, Trấn Ma Ti, Ngự Lâm Quân đen nghìn nghịt một mảnh, nhiều nhân vật yêu nghiệt bị bắt cóc như thế, cả hoàng tộc cũng nghe tiếng rồi, hay có thể nói là đại thần trong triều và đại tướng biên quan đã tạo áp lực với hoàng đế, chẳng hạn như Ngô gia, Tử gia, Mộ Dung gia, Tiết gia, không chỉ có trọng thần trong triều mà ngoài biên quan còn có nguyên soái nắm trọng binh, cả bốn gia tộc đều xuất hiện, thiên vương lão tử cũng không dám phớt lờ.



vietwriter.vn






Ngoài bọn họ thì còn có tộc Huyết Ưng và tộc Ám Dạ.





Hai tộc cũng cực kỳ quyết đoán, cả lão tổ cũng đích thân ra mặt.





Một trường hợp lớn thế này thì làm sao mà thiếu Thiên Tông được, hoàng đế bị tạo áp lực, Dương Huyền Tông cũng bị tạo áp lực, vụ bắt cóc tống tiền không kiêng nể gì như thế, nếu thua bởi hung thủ thì uy nghiêm của hoàng tộc còn đâu, uy nghiêm của Thiên Tông còn đâu, rất nhiều trưởng lão rời núi, mặt hầm hầm như thể không bắt được kẻ bắt cóc tống tiền thì sẽ không thôi.





“Quan tâm đến ta thật đấy".





Trên núi Tiểu Hổ, Triệu Bân cầm kính viễn vọng quan sát, bốn phương tám hướng khói bụi mịt mù, sát khí ngập trời, nhìn lên là biết người đến đây không hề ít.





Nằm trong dự đoán.





Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Mộ Dung bên trái, cũng xem Tiết Chí bên phải, xét thấy lần này động tĩnh quá lớn, tiền chuộc của hai tên này không thể tách riêng để lấy được nữa, kết thúc chung một lần thôi.





Lấy được tiền rồi, thì nhanh chóng bỏ trốn.





Ưm ưm…!





Mộ Dung bị bịt miệng, Tiết Chí cũng thế, miệng không thể nói được gì, chỉ có thể dùng gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Triệu Bân, đều là con cưng của trời, thân phận cao quý, là người thừa kế của gia tộc, họ chưa từng bị bắt cóc tống tiền thế này bao giờ, đây là một sự sỉ nhục, cả đời không thể lau đi, có khi còn thành nỗi ám ảnh hằng năm.





Triệu Bân không quan tâm đến, chỉ liếc xéo một cái, trên đời nhiều người như thế, tại sao lại bắt đúng hai người này, trong lòng không có tính toán gì ư?





Thế nên mới nói hắn vẫn có đạo đức nghề nghiệp lắm: Chỉ bắt người có thù oán, không có… Tuyệt đối không động vào.





Đột nhiên, khóe miệng hắn chợt trào máu tươi.





“Sao lại thế này”.





Triệu Bân giơ tay lau đi máu tươi bên khóe miệng.





Lại, tại sao hắn dùng từ lại, bởi vì từ khi tỉnh lại từ trong giấc mơ ấy, cách một khoảng thời gian miệng hắn lại tràn ngập máu tươi, không có một dấu hiệu nào, hắn từng kiểm tra cơ thể mình, xem xét cả trong lẫn ngoài vài lần, rõ ràng không hề có vết thương!





“Thật là kỳ quái”.





Triệu Bân thì thào, chìm vào suy nghĩ.





Lần trước, chẳng hiểu sao lại hộc máu.



Lần này, lại chẳng hiểu tại sao máu vẫn trào ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK