Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân nhanh như chớp chém xuống một kiếm chặt đứt đầu thống soái.





Thống soái mới của Đại Nguyên chết trong buồn bực.





Lần trước khi bị thiên lôi đánh, lão ta đã chạy cực nhanh và tránh được tai họa.





Lần này, vận khí không tốt.





Với hào quang của thống soái trên đầu, lão ta đã được chăm sóc đặc biệt, thậm chí còn chết tệ hơn người tiền nhiệm.





"Đã chết".





"Thống soái đã chết".





Những tiếng rống vang vọng khắp thiên địa, quân Đại Nguyên đều cởi bỏ mũ giáp, nhanh chân tháo chạy.





"Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm".





Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Nguyên Anh bay lên trời như sao xẹt, hướng thẳng về phía biên quan Đại Nguyên, muốn mượn uy lực của thiên kiếp phá vỡ phòng ngự của Đại Nguyên.





Á!





Nguyên Anh vùng vẫy dữ dội và muốn trốn thoát.





Tuy nhiên Triệu Bân đã thi triển cấm pháp đáng sợ, mạnh mẽ trói buộc hắn ta.





Cuối cùng thì Nguyên Anh vẫn sợ chết.





Nếu như hắn ta quyết tâm tự sát thì cũng không có nhiều rắc rối đến như vậy.





Nhưng hắn đã không thể hạ được quyết tâm mà còn ảo tưởng kỳ tích phát sinh.





Lúc này hắn ta đã không còn quan tâm tới quân Đại Nguyên hay biên quan Đại Nguyên nữa, tất cả đều không đáng giá bằng cái mạng nhỏ của hắn ta.





Hắn ta sợ chết, cuối cùng chỉ khổ cho tướng sĩ của hắn ta.





Triệu Bân tung hoành ngang dọc, đi tới đâu chém tới đó.





Bóng người nối tiếp nhau bị tiêu diệt.





Năm mươi vạn quân Đại Nguyên đã bị giết hết ba bốn mươi vạn.





Đám tướng sĩ còn lại ra sức chạy trốn, còn không dám quay đầu nhìn.





Tàn binh bại tướng.





Triệu Bân chưa đuổi theo, phía sau còn có quân Xích Diễm đang càn tới.





Hắn đang nhìn chằm chằm vào biên quan Đại Nguyên.





Một bức tường thành nối liền núi non hùng vĩ.





Hắn quan sát một lúc thì có thể đoán được trên tường thành có bao nhiêu người đang trấn thủ.





Có thể nói, trước đó các tướng sĩ Đại Nguyên đều bị điều đi công phạt Đại Hạ, bây giờ chỉ còn lại khoảng năm mươi vạn quân, mà số quân trấn thủ ở biên quan lại không còn được bao nhiêu. Số quân còn lại vừa nhìn thấy thiên kiếp là đã quáng quàng tháo chạy, trong trận chiến trước đó có hơn năm mươi vạn hùng binh mà còn bị thiên kiếp đánh chết thì đừng nói tới bọn chúng, lúc này bọn chúng chỉ có thể bỏ thành mà chạy!





Không chạy thì chẳng lẽ còn đứng lại chờ bị thiên lôi đánh sao?





Thiên kiếp hung hãn như vậy, người bình thường làm sao chống chịu nổi?





Mà Cơ Ngân đang đứng trên đỉnh thiên kiếp kia lại có năng lực giống như một vị thần!





Cường thế không ai có thể ngăn cản.





"Phá cho ta!"





Triệu Bân quát lớn một tiếng rồi lại đá Nguyên Anh qua đó.





Chỉ nghe ầm vang một tiếng, hàng trăm triệu luồng lôi điện đã hội tụ, từ trên trời trút xuống.





Biên quan Đại Nguyên nguy nga hùng vĩ đã bị đánh sụp đổ.





"Không... Không không..."





Trong đống sụp đổ, Nguyên Anh hét lên một cách điên cuồng.





Hắn ta không thể chịu đựng được nữa.



Hắn ta là người độ kiếp nhưng gánh không được, đang dần dần bị lôi điện nhấn chìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK