Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân nhỏ giọng hỏi, cố ý hạ thấp giọng điệu.





Lão già không đáp, không biết lão ta bị điếc hay là không muốn phản ứng nhưng lão ta vẫn duy trì tư thế nắm cần câu ngồi yên, từ đầu đến cuối chỉ có mái tóc bạc trắng là không gió tự động.





"Tiền bối?"





Triệu Bân lại gọi một tiếng, còn đưa tay huơ huơ trước mặt lão già.





Lão già tóc bạc vẫn không nói lời nào, bất động y như một bức tượng.





Thật sự rất muốn đánh lão ta một gậy.





Ý tưởng này mạnh mẽ dâng lên trong lòng Triệu Bân.





Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, xoay người rời đi.





Phù!





Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn không gây náo loạn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.





Mãi cho đến khi Triệu Bân biến mất trong bóng tối thì lão già tóc bạc đang câu cá một mình mới khẽ đưa mắt liếc nhìn.





"Lại là một thiên sát cô tinh".





Lão già tự lẩm bẩm một mình.





Ngay khi rời khỏi khu rừng thì Triệu Bân đã tìm thấy con rối máu thứ hai.





Chính xác mà nói thì hắn chỉ tìm được một vũng máu loãng.





Thật bực mình.





Sắc mặt của Triệu Bân lúc này trong vô cùng khó coi.





Khi con rối máu phát hiện mình bị định vị thì liền tự hủy sao?





Huyết Tôn thực sự là một lão hồ ly, ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến được.





Manh mối lại bị chặt đứt.





Nhưng hắn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tìm kiếm.





Nửa tháng sau hắn nhiều lần gặp đám rối máu tác loạn, ở một tòa thành cổ hắn còn gặp ngụy bí giả.





Nhưng đi một vòng lớn cũng không có gì tiến triển.





Trong màn đêm tĩnh mịch, hắn lại leo lên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn vào hư vô.





Hắn lại mơ hồ cảm nhận được càn khôn biến hóa, trọng lực thiên địa đã suy yếu không ít, thứ trước đây một trăm cân lúc này cũng chỉ còn lại tám mươi cân.


Đó chính là cảm giác của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK