Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng núi âm u, nhiều tiếng la hét xen lẫn vào nhau.





Triệu Bân giương giọng la, mọi người lập tức bao vây, thằng ranh này đúng là đàn ông, không hề chạy trốn. Hắn bị cả đám người chặn ở vách núi, vì diễn cho giống, hắn còn phun ra một búng máu khiến người nhìn có ảo giác là tên này đang bị thương nặng. Đúng là diễn xuất đoạt giải Oscar mà, đi đâu cũng thực dụng, bằng không thì sao câu được cá lớn?





Trên mặt đất nhìn như trống trải không có gì.





Nhưng thực ra nơi này chôn rất nhiều bùa nổ.





“Chạy à?”





“Sao không chạy nữa?”





Cao thủ khắp nơi nhe răng cười, hai mắt đỏ ngầu hung ác như ma quỷ, cuối cùng cũng tóm sống được. Họ sẽ không giết, dù muốn giết thì phải cạy ra bí mật trước, phải hỏi cho ra tên này là thuộc nhà nào, rốt cuộc nhà nào mà gan dạ như vậy, dám nhúng tay vào trong vụ này, chờ hỏi được thì họ sẽ có mục tiêu, đợi diệt được Bạch gia, kế tiếp sẽ là đối phương.





“Mệt mỏi quá, nghỉ lát đã!”





Triệu Bân ho ra máu, nói nghỉ là nghỉ, hắn đặt mông ngồi xuống.





Diễn tới mức này chắc chẳng có ai ngoài hắn, dù là ai nhìn thì cũng đều sẽ nghĩ hắn đã từ bỏ việc chống cự. Nhiều cường giả như vậy, cả đám đông đúc, trên không lại có tọa kỵ phi hành trấn thủ, dù chắp cánh bay cũng khó thoát, dù có cánh thì mẹ ngươi cũng chẳng trốn nổi.





“Tóm hắn!”, một tên trung niên mãng bào hét.











Không cần phải nói, có không ít người đều đã lao tới, kẻ nào cũng lộ ra nụ cười dữ tợn.





Triệu công tử cũng đang cười, nụ cười hết sức rạng rỡ làm lộ ra hai hàm răng trắng nhởn.





Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn cười thế này thì tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh toát sống lưng.





“Nổ”, Triệu Bân quát lớn.





Hắn vừa dứt lời thì núi rừng liền trở nên náo nhiệt, tiếng nổ lớn vang lên bốn phía cùng với những tiếng kêu la thảm thiết, cây cối, đất đá, con người,... đều bị nổ thành một đống hỗn độn. Đừng nói là người ở trên mặt đất, ngay cả thú cưỡi ở trên không trung cũng bị chấn đến mức bay không nổi, loạng choạng muốn rơi xuống đất, có một số cường giả ở trên thú cưỡi thật sự đã không thể đứng vững được nữa cho nên liền lần lượt rơi xuống đất, cuối cùng lại bị bùa nổ làm cho tan xác.





Nói đùa, Triệu công tử đã tự mình làm mồi nhử thì sao cục diện có thể không náo nhiệt cho được?





Chỗ này đông người, kích nổ là thích hợp nhất.





Phương pháp chiến đấu của hắn, người bình thường chắc chắn không làm nổi.





Về phần hắn, ngay từ lúc bắt đầu ném bùa nổ thì hắn đã thi triển thuật triệu hoán ngược để nhảy ra ngoài, trên đường đi hắn đã rải không biết bao nhiêu bùa nổ khiến cho chân nguyên của hắn gần như cạn kiệt.





Tuy nhiên, tất cả đều đáng giá.





Lần làm mồi nhử này không biết hắn đã làm nổ chết bao nhiêu người, cũng không biết đã làm nổ tàn phế bao nhiêu cường giả, trong số đó còn có không ít cường giả Chuẩn Thiên. Nếu như trong tay có đủ bùa nổ thì lực sát thương do chúng gây ra thực sự rất khủng khiếp.





Hự!





Những tiếng kêu la thảm thiết nghe như tiếng lệ quỷ rên rỉ.





Nhìn khu vực đó bây giờ mới khủng khiếp làm sao, rừng núi hỗn độn, máu đổ thành sông, xác người chất đống, tay chân văng đầy đất, không ít xác chết bị cháy đen không còn ra hình người, thậm chí còn truyền ra mùi thịt nướng.





Giết!





Từ trong bóng đêm lại có một nhóm người xông ra ngoài.





Đó chính là quân Xích Diễm, Triệu công tử kích nổ xong thì tới lượt bọn họ càn quét, ai cũng giống như một sát thần, đi tới đâu là chém giết tới đó, cường giả tứ phương vừa mới bị nổ thảm thương, đầu óc ông ông còn chưa kịp đứng vững thì đã bị quân Xích Diễm chém bay đầu.





"Bao vây chúng!"





Kẻ cầm đầu Huyết Y Môn rống giận, tự dẫn theo một nhóm nhỏ xông tới chém giết.





Thấy vậy, cường giả quân Xích Diễm liền nhanh chóng rút lui, vẫn với tôn chỉ đó: vừa đến liền đánh, đánh xong liền rút lui.





"Tự chơi một mình đi!"





Triệu công tử không chậm, vội vàng xoay người.





Tuy nhiên lần này hắn không được may mắn cho lắm, hắn vừa xoay người lại thì đã nhìn thấy được một thanh chiến mâu màu đen đang phóng tới mà không có chút động tĩnh gì, hắn lùi lại nhưng không kịp, bị thanh chiến mâu đóng thẳng lên vách đá phía sau.



Kẻ ra tay là một thiếu niên tóc tím.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK