Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe giọng nói này hẳn là của nha đầu Khương Ngữ Linh.





Đừng cản ta.





Ta phải tán tỉnh nàng.





Kẻ phá rối kéo quần lên, nhanh chóng chạy đi mở cửa.





"Tiểu tỷ tỷ, ta..."





Nhưng sau khi cánh cửa mở ra thì cậu ta lại nhanh chóng chạy trở vào.





Bởi vì theo sau Khương Ngữ Linh còn có một ông già mặc y phục trắng toát ra khí uẩn tiên phong đạo cốt, ánh mắt vô cùng thâm thúy thể hiện ra tu vi cảnh giới Thái Hư.





Ông ta chính là lão tổ Khương gia, ông nội Khương Ngữ Linh, Khương Vấn Thiên.





“Bái kiến tiền bối”, Triệu Bân chắp tay thi lễ.





"Hậu sinh khả uý!", Khương Vấn Thiên ôn hòa cười, không hề tỏ vẻ mình là một bậc trưởng bối, hơn nữa ánh mắt nhìn Triệu Bân còn có chút kỳ lạ, cứ như thể đang nhìn thấy cháu rể của mình. Vào ngày tỷ võ chiêu thân cũng chính tên nhóc này đã đánh bại cháu gái của ông ta, chuyện này có phải là duyên trời định hay không?





"Tiền bối quá khen", Triệu Bân cười nói.





“Sao không khen ta?”, kẻ phá rối lẩm bẩm.





Cậu ta không mở miệng nói thì tốt rồi, vừa mở miệng thì đã bị Khương Vấn Thiên liếc nhìn từ trên xuống dưới, nhóc con này cũng có chút thú vị, thoạt nhìn thì giống một đứa trẻ vô dụng nhưng thật ra lại là một đứa trẻ lanh lợi.





Kẻ phá rối bị liếc nhìn đến mức toàn thân lạnh lẽo, dường như còn muốn trốn chạy ngay lập tức.





Thấy vậy, Triệu Bân vội vàng giải vây nói: "Không biết tiền bối đêm khuya đến thăm vì chuyện gì?"





"Cũng không có chuyện gì to tát, ông nội ta chỉ muốn xin một chút máu của ngươi", Khương Ngữ Linh cười ha hả nói.





Triệu Bân khẽ giật giật khóe miệng, lời này nghe chẳng thân thiện chút nào!





Khương Vấn Thiên đứng ở bên cạnh lộ ra nét mặt ngượng ngùng, cháu gái của ông ta đã quá thẳng thắn rồi, ông ta thậm chí còn chưa kịp dàn xếp dẫn dắt êm xuôi trước khi hỏi xin! Chỉ có điều như vậy cũng tốt, nha đầu này không rành thế sự, mở miệng hỏi xin cũng không quá chói tai.


“Ông nội muốn xin ngươi ba giọt máu để luyện một lò đan dược cho bà nội”, Khương Ngữ Linh lại nói.





“Đã hiểu”, Triệu Bân lập tức hiểu ra, ai bảo hắn lại có Tiên thể vĩnh hằng chứ? Máu của hắn có thể luyện thành đan dược, hắn đã biết điều này từ lâu, từ khi còn ở phàm trần thì đã có rất nhiều người muốn lấy máu của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK