Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn có thể kêu thảm thiết thì tức là vẫn còn sống.





Tuy nhiên, khi hắn tìm được chỗ tiếng kêu phát ra thì không nhìn thấy Thương Khung đâu, cũng không nhìn thấy dấu vết đại chiến, không tìm thấy vết máu, thậm chí ngay cả một tia khí tức còn sót lại cũng không có. Hắn gọi một hồi lâu cũng không thấy ai hồi âm.





"Không phải ở đây".





Triệu Bân lẩm bẩm, hắn còn tưởng rằng tiếng kêu truyền ra từ đây nhưng trên thực tế tiếng kêu cũng không phải truyền ra từ đây, sở dĩ hắn tìm được nơi này là do có một năng lượng thần bí đã khiến cho tiếng kêu lệch khỏi quỹ đạo, từ nơi khác truyền đến đây.





Giờ phút này, dường như hắn cũng đã lạc đường.





Ở nơi đây hắn không thể phân biệt được đông tây nam bắc.





Phía trước có tiếng nước chảy róc rách.





Đó là một con sông nhỏ, nước sông trong suốt thấy tận đáy, trên sông có một cây cầu gỗ, hẳn là đã nhiều năm không có ai đi qua cho nên cây cầu gỗ cũng đóng bụi bặm rất dày, thành cầu còn bị gãy đổ không ít chỗ.





Băng qua cây cầu gỗ, hắn nhìn thấy một hoa viên.





Trong hoa viên có một hồ nước, Triệu Bân vừa nhìn thấy nó thì hai mắt liền sáng ngời bởi vì ở trung tâm hồ nước có một đóa hoa xinh đẹp được bao phủ bởi màn mây bảy màu. Đó chính là hoa huyết linh bảy màu có tác dụng thần kì trong việc dung hợp căn nguyên huyết mạch.





Không suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức tiếp cận hồ nước.











Tuy nhiên hắn còn chưa kịp động vào hoa huyết linh bảy màu thì đã cảm thấy bắp chân trái rất đau, tuy đau giống như bị chó cắn nhưng thật ra là tiểu kỳ lân đang cắn hắn, nó cắn một cái rõ đau khiến cho bắp chân của hắn chảy máu giàn giụa.





Chuyện đó cũng không quan trọng.





Điều quan trọng là vết cắn của tiểu kỳ lân đã khiến cho hắn rơi vào trạng thái mê man trong giây lát.





Đến lúc hắn tỉnh lại thì cảnh tượng trước mắt đã biến mất, không có bất cứ một hoa viên nào cũng không có hồ nước hay hoa huyết linh bảy màu, hắn rõ ràng vẫn đang đứng ở trong rừng đào.





"Ảo cảnh?"





Triệu Bân đứng vững, cau mày thật chặt.





Trong lúc hắn đang cau mày thì lại bị tiểu kỳ lân cắn thêm một cái nữa. Sau đó khung cảnh trước mắt hắn lại thay đổi, không phải rừng đào mà là cây cầu gỗ gãy đổ.


Chưa xong.





Chuyện còn chưa kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK