Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Tử Y Hầu đi rồi, hoàng ảnh vệ cũng lục tục lui binh.





Dương Huyền Tông hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bỏ kiếm xuống.





Bầu trời u ám lại trong veo chỉ trong thoáng chốc.





Đám đệ tử và trưởng lão vẫn còn tái mặt, ngay khoảnh khắc ban nãy, họ còn tưởng mình đi nhầm vào Quỷ Môn Quan. Nếu chưởng giáo của Thiên Tông và Tử Y Hầu thật sự khai chiến thì họ sẽ chịu tai ương.





“Bọn ta cũng về đây”.





Bốn vị Pháp sư Hộ quốc ho khan, mỉm cười gượng gạo.





Khi xuống khỏi tế đàn, họ dùng tay áo che mặt.





Mẹ kiếp, thật mất mặt!





Nếu sớm biết chuyện sẽ thế này, có điên mới chạy tới.





Già rồi già rồi, sĩ diện không giữ nổi nữa!





Ngày sau, không biết sẽ có bao nhiêu người âm thầm hỏi thăm họ.





Mọi chuyện đều trách Ân Minh, trách Ân Trú, trách Tử Y Hầu.





Nhất là Ân Minh, thằng nhãi ranh này, ngươi lừa chúng ông.





Trước khi đi, họ còn liếc mắt nhìn Cơ Ngân. Mặt mũi hắn trắng bệch, thất khiếu chảy máu, hứng chịu đại trận soát hồn mà còn chưa gục thì sức mạnh cũng hùng hậu đấy, nhưng căn cơ tổn hại nghiêm trọng, có phục hồi được không thì không nói rõ được. Lần này họ đã tạo nghiệp lớn rồi!





Vì thế, họ càng không còn mặt mũi nào để nấn ná thêm.





Có lẽ vì áy náy nên họ để lại linh dược.





“Cơ Ngân!”





Mấy người Vân Yên và Linh Lung cũng chạy lên tế đàn.





“Không sao”.





Triệu Bân hộc máu, nhưng vẫn tiện tay lôi kiếm Long Uyên ra.





Chuyện này còn chưa kết thúc đâu nhỉ?





Ân Minh quậy đủ rồi, nên tới lượt hắn thôi.





“Không thể nào”.





“Điều này không thể nào!”





Ân Minh đã bị hạ gục, hắn ta vẫn đang gào thét ở kia kìa?





Lúc này hắn ta đâu còn vẻ bỡn cợt và khinh miệt nữa, thần thái trong đôi mắt toàn là khiếp sợ. Lời của Cửu Vĩ Hồ nói, hắn ta tin tưởng tuyệt đối, sao bây giờ cục diện lại ra thế này?





Cửu Vĩ Hồ cũng đờ ra.





Chắc chắn không nhìn nhầm mà!





Đó là bản mặt của Triệu Bân mà!





Đó là nhân bì vô tướng mà!





“Triệu Bân, hắn thật sự là Triệu Bân mà!”





Tiếng thét gào của Ân Minh như xé ruột xé gan.





Tiếc rằng không ai còn tin hắn ta nữa.





Đến cả thuật soát hồn cũng dùng rồi, ký ức không thể nói dối. Cửu Vĩ nhìn ra thì đã sao chứ, Triệu Bân không thừa nhận, thuật soát hồn không phá nổi cấm chế của Nguyệt Thần, mắt người thường đâu có mù, tự biết là ai gây sự vô cớ thôi!





“Tên này đúng là thằng ngu nhỉ!”





“Thua một trận nên đầu óc cứ chập chập kiểu gì ấy”.





“Thêm cả Ân Trú, Tử Y Hầu với bốn đại Pháp sư Hộ quốc nữa, lại đi hùa theo thằng này”.





“Phen này có kịch hay để xem rồi”.





Người có mặt ở đó đều khoanh tay đợi màn kịch hay.





Kịch gì thế! Kịch đánh cược đó! Ban nãy Ân Minh nói rồi, nếu Cơ Ngân không phải Triệu Bân thì hắn ta sẽ bỏ mạng ở đây, ai cũng nghe thấy rồi, đừng có quỵt nha, người ta đang nhìn kìa?





“Ân huynh, ngươi có hài lòng với kết quả này không”.





20220517042202-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK