Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các tướng sĩ của Đại Hạ hét lên lạnh lùng rồi cầm vũ khí lên.





Đúng vậy, lần này là thật. Để phối hợp với cao thủ và sát thủ của các nước, bắt buộc phải dùng sức thật, dụ hết các cao thủ đang bảo vệ Cơ Ngân đến tường thành, vậy thì chúng mới dễ dàng giết Cơ Ngân hơn.





Hoặc cũng có thể Cơ Ngân sẽ đánh lên tường thành.





Như vậy cũng tốt, lát nữa đánh nhau rồi thì chẳng ai lo được cho ai nữa.





Đánh!





Tướng sĩ Đại Hạ mở cấm chế của xe nỏ, tên nỏ phóng ra như mưa, điên cuồng phát nổ.





Quân địch Đại Nguyên không ngốc, đâu có đứng yên đó để bị bắn trúng đâu mà đã tránh khi còn ở rất xa.





Giết!





Chiến!





Tiếng hét “giết” rung động đất trời, máu đổ khắp nơi.





Triệu Bân đã bị đánh thức và ra khỏi doanh trại.





“Đợi ở đây đi!”, mấy lão già bảo vệ hắn vây lại.





“Ừm!”, Triệu Bân gật đầu, miệng thì nói hay lắm nhưng chân hắn chạy rất nhanh. Tên này xông thẳng lên tường thành như một vệt sáng, hắn không thể ngồi đợi trong doanh trướng được mà phải tìm cơ hội dụ sát thủ ra.





Và giờ chính là cơ hội tốt.





“Ngươi…”





Mấy lão già thấy vậy thì vội vã đuổi theo.





Triệu Bân đã hành động, các cao thủ bảo vệ hắn cũng đã hành động nên đương nhiên sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối cũng sẽ hành động theo, tất cả đều chạy lên tường thành. Bọn chúng giỏi nhất là thừa nước đục thả câu, đang đánh nhau mà, cục diện vô cùng hỗn loạn.





Đúng thật là cục diện rất rối loạn!





Khí thế quân Đại Nguyên hừng hực, lớp lớp người tấn công tường thành.





Lúc này, bọn chúng và tướng sĩ Đại Hạ đang điên cuồng chém giết nhau trên tường thành.





“Sao ngươi lại đến đây?”, nữ soái nhìn thấy Triệu Bân thì chau mày.





“Không sao mà!”, Triệu Bân mỉm cười, rút kiếm Long Uyên ra và bắt đầu giết giặc.





“Trông chừng hắn đấy”. Nữ soái nói xong thì quay sang đánh nhau với cao thủ Đại Nguyên.





Không cần cô ta hạ lệnh thì các cao thủ cũng sẽ chạy theo.





Theo sau bọn họ còn có các sát thủ. Để diễn cho giống, bọn chúng cũng giết lính suốt dọc đường, ngoài sát thủ của vương triều Đại Nguyên ra, sát thủ thuộc những nước khác đều chẳng thèm quan tâm, không phải người một nhà nên chẳng có gì đau lòng cả. Các sát thủ của Đại Nguyên nhìn cảnh đó mà nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, các người đang thừa gió bẻ măng sao? Các người đến để ám sát Cơ Ngân hay là đến để giết binh sĩ của Đại Nguyên ta vậy, sao mà giết nhiệt tình thế?





Chiến tranh mà.





Tình hình cực kỳ loạn!





Cuộc chiến trên tường thành ở biên quan diễn ra vô cùng khốc liệt, cứ mỗi một giây trôi qua là lại có một người ngã xuống, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ cả gạch, ai cũng đánh đến điên cuồng, trong tiếng hét đòi chém giết là cảnh chiến đấu rực lửa.





“Người đâu rồi?”





Chính vì cục diện quá hỗn loạn nên đánh một lúc thì chẳng còn thấy ai kia đâu nữa.





Đương nhiên đó là Triệu Bân, thật sự không còn thấy tăm hơi hắn đâu nữa.





“Đến đây nào, các tình yêu!”





Triệu Bân đã bỏ trốn xuống dưới thành.





Sát thủ của các nước đang theo dõi hắn cũng đuổi theo sau.





Soạt!





Tốc độ của Triệu Bân cực nhanh, sau khi ra khỏi quân doanh, hắn chạy ngay vào một khu rừng.





Sau lưng hắn, cả một đoàn người cũng đuổi giết theo với tốc độ lốc xoáy.





Ầm! Bùm!





Sau đó là những tiếng nổ vang lên.





Các sát thủ đuổi theo gắt gao, đánh nhau còn quyết liệt hơn, vừa đuổi vừa đánh, khi nhìn thấy Cơ Ngân bỏ chạy như thế thì chúng đã quên bén đi việc đề phòng dụng ý trong hành động này của Triệu Bân, đánh một lúc thì sao lại chạy ra ngoài mất rồi?



Chả sao cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK