Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáp án chắc chắn là thế rồi.





Không nhắc đến chuyện khác, chỉ nhắc tới hang ổ của Đại Nguyên thôi.





Chỉ riêng vụ đó thôi, vật tư mà Triệu Bân kiếm được đã không thể đong đếm nổi.





Nếu không có khối tài sản này, hắn cũng không dám bất chấp.





Để lao ra ngoài, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đánh đổi cả đống tài sản này.





“Giết!”





“Giết hắn cho ta!”





Ân Trú gào thét, có lẽ vì dùng lực quá độ nên lão ta lại hộc ra một đống máu.





Nói thật lòng, trạng thái của lão ta hiện giờ còn tồi tệ hơn cả nữ soái Xích Diễm.





Gây ra động tĩnh lớn như vậy, hứng chịu bao nhiêu phản phệ, lão ta thấy dễ chịu mới là lạ.





Chỉ cần lão ta còn dư chút sức lực, chắc chắn sẽ không chốn ở nơi này mà gào thét.





Phụt!





Triệu Bân cũng ho ra máu, từ đầu đến chân toàn là máu.





Thiên Tráo là bí thuật rất bá đạo, theo đuổi nguyên lý bộc phát sức mạnh trong một thời gian ngắn nên cực kỳ bá đạo, vừa đả thương kẻ địch vừa gây tổn thương cho chính mình, huống hồ là duy trì nó liên tục. Thân thể của Triệu Bân tuy bá đạo, nhưng cũng không chịu nổi hình thức “rèn luyện” này, mỗi tấc da thịt gân mạch từ trên xuống dưới đều đau nhức vô cùng.





May mà ý chí của hắn đủ mạnh.





Cũng may mà Vạn Pháp Trường Sinh quyết đủ hữu dụng, đắp nặn lại thể phách cho hắn hết lần này đến lần khác. Nhưng bất kể khôi phục thế nào, hắn cũng không lấy lại được số thọ nguyên đã mất, đợi khi trạng thái tóc vàng rút đi chắc chắn sẽ là mái tóc bạc trắng.





Nữ soái chính là một ví dụ điển hình.





Triệu Bân mất đi bao nhiêu thọ mệnh, cô ta cũng mất đi bấy nhiêu thọ mệnh, mái tóc đã bạc trắng cả rồi.





Cô ta rất mệt mỏi, trước giờ chưa từng thấy mệt như vậy, đành áp gò má vào vai Triệu Bân, lặng lẽ thiếp đi. Màn đêm vừa u ám vừa lạnh lẽo, nhưng sau lưng hắn lại ấm áp vô cùng.





Nếu có thể sống sót trở ra.





Nếu vẫn còn quãng đời còn lại.





Người tên Triệu Bân đó, chắc chắn sẽ sống mãi trong trí nhớ của cô ta.





“Triệu Bân!”


Cùng với tiếng thét gào, một nhân vật lớn ầm ầm chạy tới.





Đó là Ân Minh, nói cho đúng hơn là Ân Minh trong trạng thái Cửu Vĩ hóa. Cuối cùng hắn ta cũng lao ra, vung chưởng từ trên trời xuống, che phủ cả khu vực đó, bàn tay to lớn như cả ngọn núi đổ xuống, trời long đất lở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK