Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nghĩ cũng phải.





Dù tên hòa thượng này tu vi thấp, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Phật gia.





“Có biết phương pháp hóa giải không?”, Triệu Bân hỏi.





Hồ Lai nhún vai: “Bát Bộ Phù Đồ thất truyền từ lâu rồi”.





Đám đông cường giả nghe xong mà tiếc nuối, còn tưởng tên hòa thượng này biết cách phá phong ấn chứ?





Triệu Bân không nói gì, hắn đứng im ở đó như đang chờ đợi.





“Lão đại, chuyển hết tới đây cho ngươi rồi”.





Không lâu sau, một đám phân thân của Triệu Bân tràn vào địa cung, mỗi người ôm theo cả đống bí quyển.





Tất cả đều là kinh Phật cổ xưa, lấy được từ địa cung đổ nát ở đất Phật, hôm đó các cường giả cũng có mặt.





Thế nhưng, không một ai biết văn tự của Phật gia.





Họ không hiểu, không có nghĩa là người nào đó không hiểu.





Hòa thượng phá giới này chính là người của Phật gia, không có chuyện hắn ta không biết Phật văn.





Triệu Bân tinh tế thật, bắt ngay một hòa thượng tới phiên dịch cho họ.











Nhưng thực tế thì sao? Triệu Bân đụng phải Hồ Lai ở bên ngoài chỉ là trùng hợp, không ngờ sự trùng hợp đó lại trở nên quan trọng như vậy, cần có người nhà Phật thì mới có thể giải được phong ấn, bọn họ thật sự không thể nhúng tay vào.





“Mấy quyển kinh Phật này có ghi chép về Bát Bộ Phù Đồ không?”, Ma Tử hỏi.





Hồ Lai không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn, vì có quá nhiều kinh Phật cổ đang chất đống như núi trước mặt hắn ta. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nhiều kinh Phật đến thế.





“Để ta xem thử đã”.





Hồ Lai tiến lên, thuận tay cầm một quyển kinh Phật lên.





Hắn ta giống như một học sinh hiếu học, cầm quyển sách đọc đến say mê, quyển kinh Phật trên tay đã thất truyền từ lâu, hắn ta chỉ từng nghe phương trượng trong chùa nhắc đến, không ngờ hôm nay lại được cầm chính phẩm.





“Sao rồi?”, Tam trưởng lão Ma gia khều nhẹ Hồ Lai.





Các trưởng lão đều nhìn sang, bọn họ đâu có thời gian rảnh rỗi mà đứng nhìn Hồ đọc sách học tập thế này.


Hồ Lai cười ngượng, tạm đặt quyển kinh Phật xuống, xắn tay áo tìm kiếm trong đống kinh Phật cổ như một ông già nhặt ve chai, lựa từng bộ từng cuốn một, mà càng xem hắn ta càng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK