Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấy thế mà Công Tôn gia còn thấy nhiều đấy?





Họ luôn nghĩ rằng danh tiếng của Công Tôn gia rất hữu hiệu.





Họ cho rằng, hải tặc trông thấy cờ chiến của Công Tôn gia sẽ phải tự tránh né từ xa.





Nào ngờ rằng hôm nay gặp phải kẻ khó xơi.





“Tiểu bối, ngươi chọc phải người không nên chọc rồi!”





Lão già áo vàng điềm tĩnh nói, một chưởng pháp từ trên trời ập xuống.





Triệu Bân chẳng buồn nhìn, vung chiến kích chọc lên trời, tung ra chưởng ấn, đến cả lão già mặc áo vàng cũng bị hất văng ra ngoài. Trong mắt lão ta tràn ngập vẻ thất kinh, mẹ kiếp, đây là võ tu Địa Tạng sao? Sao mà mạnh thế?





Đùa chắc!





Chín phần tiên lực sờ sờ ra đó kìa?





Cho dù không có tiên lực, Triệu Vân vẫn có thể đánh lão ta thành tro bụi.





Cấm!





Lão già ngân bào lao tới, dùng bí pháp tạo ra một cái chuông lớn từ trên trời úp xuống.





Triệu Bân cũng chẳng buồn phòng ngự, trở tay vung kích, đập vỡ cái chuông. Lão già ngân bào gặp phải phản phệ, rên lên một tiếng rồi lùi ra sau, miệng trào máu tươi. Giống như lão già áo vàng, người này cũng tỏ ra kinh hãi.





“Thế này…”





Người trên thuyền càng thêm ngạc nhiên.





Đó là cao thủ Chuẩn Thiên đấy, vậy mà một đòn tấn công đã bại.





“Đi trợ giúp!”, Công Tôn Chí hầm hừ.





Đêm nay chiến thuyền của Công Tôn gia thật sự gặp phải cao thủ rồi.





Khỏi cần hắn ta lên tiếng, mấy chục võ tu Địa Tạng trên thuyền cũng lao ra.





“Nào!”





Triệu Bân cũng hăng máu, không hề dùng tới phòng ngự, hắn lao vào đám đông, chẳng theo quy luật gì, chỉ cần vung Bất Diệt chiến kích, đi tới đâu vung đến đó. Võ tu Địa Tạng tấn công hắn, ai cũng thế, không một ai đỡ nổi một kích của hắn nên bay tứ tán như chim, kẻ nào căn cơ không vững còn chết ngay tại chỗ.





Khung cảnh hết sức đẫm máu.





Đây không phải chiến đấu!





Đây là đơn phương đồ sát!





Giết!





Lão già mặc áo vàng “hừ” một tiếng, giơ cao thanh kiếm chỉ lên bầu trời, một luồng sáng đen ngòm với lực sát thương cực mạnh từ trên trời dội xuống. Lão ta không muốn bắt sống hắn nữa, càng không thể nương tay, phải giết tên này thôi.





Triệu Bân cười khẩy, vung chưởng xua hết ánh sáng.





Chưởng này có dư chấn, lão già mặc áo vàng phải liên tục thối lui.





“Lên đường may mắn nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK