Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ thì tốt rồi!





Nguy cơ đã được giải quyết.





Bọn họ đã vượt qua được tử kiếp rồi.





Đều nhờ công của quân cứu viện.





Nếu không nhờ có bọn họ thì chắc chắn Bạch gia đã bị diệt tộc rồi.





“Đa tạ đạo hữu tương cứu!”





Lão tổ Bạch gia nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.





Người Bạch gia có mặt ở đó cũng thật tâm hành lễ cảm ơn quân của nữ soái.





“Đánh nhau cả đêm, chắc đói rồi nhỉ?”





Nữ soái vẫn chưa kịp lên tiếng thì các cao thủ của quân Xích Diễm đã nháo nhào lên.





“Đói!”





“Đương nhiên là đói!”





Lão tổ Bạch gia cười lớn.





Bạch gia mở rộng cửa, mời bọn nữ soái vào trong bằng hình thức long trọng nhất.





Cơm rượu thơm lừng lập tức được dọn lên.





Một bàn tiệc lớn được bày trước đại điện trong thành.





Nhưng không ai trong số những người đến cứu viện tháo mặt nạ ra, kể cả nữ soái, không phải họ bất lịch sự mà là vì không muốn để lộ thân phận. Thân phận của họ đặc biệt, chuyện này lại có liên quan đến Nam Vực, bọn họ không thể không cẩn thận. Gia tộc lớn thế này, nếu nói không có gián điệp và mật thám thì có quỷ mới tin.





“Bạch Nhật Mộng?”





“Chà, là tên người sao?”





Người phân theo nhóm, vật chia theo loại, một vài lão tiền bối ngồi lại với nhau thành một bàn, vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là khi nghe thấy tên của nhóc ham tiền, họ lại càng rôm rả hơn, ai cũng cười ngặt nghẽo, sau đó thì tất cả đều giơ ngón tay cái lên khen gia chủ Bạch gia, ông có tài thật đấy.





“Khiêm tốn!”





Gia chủ Bạch gia vuốt râu, hạ giọng nói.





Ở một bàn rượu cách đó không xa, ánh mắt của một người phụ nữ như đang bùng cháy.





Đấy là mẹ của nhóc ham tiền, bà ta đúng thật là một người tài sắc vẹn toàn, xinh đẹp như tiên, may mà không có Hắc Huyền và Bạch Huyền ở đây chứ không thì nhất định bọn họ sẽ nói “Bông hoa lài cắm bãi phân trâu” rồi.





“Không ngờ người lại đến đây!”





Tử Linh mỉm cười, rót đầy rượu vào ly cho nữ soái, có vẻ như đã biết được thân phận của đối phương





“Không ngờ cô lại ở Bạch gia!”





Nữ soái cũng mỉm cười, có vẻ cô ta cũng đã biết được thân phận của Tử Linh.





Cũng đúng, Tử Linh là người giữ mộ, Sở Lam là thống soái của quân Xích Diễm, mộ vua Âm Nguyệt cách biên giới đông nam không xa, hai người họ có quen biết thì cũng không có gì lạ, giờ chỉ là bạn cũ gặp lại thôi.





Tử Linh còn liếc nhìn Triệu Bân mà không có ai phát giác.





Nếu như cô ta đoán không sai thì chắc đấy là Cơ Ngân.





Ngoài Cơ Ngân ra thì còn ai có thể giỏi đến thế? Đập cảnh giới Chuẩn Thiên đến mức không ngóc đầu lên nổi.





Chính vì như vậy nên cô ta mới ngạc nhiên, kinh ngạc vì không chỉ có nữ soái quân Xích Diễm đến cứu viện mà đến cả thánh tử Thiên Tông cũng đến.





E rằng cả Thiên Tông và Hoàng tộc đều không biết chuyện này, vì nếu như biết thì xét về công hay về tư, bên trên sẽ không để họ tới.





Thống soái không thể rời khỏi biên quan.





Còn thánh tử này, không biết có bao nhiêu người muốn giết chết hắn đâu.





Bọn họ chạy đến Nam Vực thế này, một khi thân phận bị bại lộ thì dù Hoàng tộc Đại Hạ có mạnh cũng không bảo vệ được họ.





“Có biết hắn là ai không?”, nhóc ham tiền thì thầm hỏi với vẻ mặt thần bí.



“Còn úp úp mở mở với ta nữa à?”, Tử Linh khẽ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK