Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Triệu Bân cũng không nao núng, hắn nhảy lên va chạm.





Còn chưa rơi xuống đất là Cửu Vĩ Ân Minh đã bị tông ngã ra ngoài, đè sụp một ngọn núi, đá vụn bay loạn. Hắn ta vừa muốn đứng dậy, Triệu Bân - Kỳ Lân đã tới nơi, ấn đối phương xuống, cắn đứt một cái đuôi. Tuy đó chỉ là đuôi ảo ảnh nhưng cũng là sức mạnh, bị cắn đứt thì Ân Minh phải ngưng tụ lần nữa.





Nhưng điều kiện tiên quyết chính là chân thân Cửu Vĩ phải có đủ năng lượng cơ.





Giết!





Ân Minh rít lên, tám cái đuôi còn lại vung vẩy dữ dội, hất mạnh Triệu Bân - Kỳ Lân ra ngoài.





Chiến!





Triệu Bân ổn định thân hình rồi lại nhào tới.





Ầm! Bùm! Ầm!





Hai tên này đánh nhau mà tạo ra ảnh hưởng vô cùng to lớn.





Một bên là Triệu Bân và Kỳ Lân - một bên và Ân Minh và Cửu Vĩ. Một tên có Cửu Vĩ Tiên Hồ trong cơ thể - tên kia có thánh thú Kỳ Lân phò trợ. Cuộc chiến rung trời nứt đất, mỗi khi có va chạm là tạo thành ánh lửa đầy trời, thậm chí còn tạo thành một vòng sáng lan ra chung quanh, nơi nó đi qua, từng ngọn núi sụp đổ, người đang xem cuộc chiến cũng bị đụng ngã lăn quay hết tốp này đến tốp khác.





Cả một dãy núi đồ sộ mà vì cuộc chiến này, cảnh tượng lại trở nên ngổn ngang hoàng tàn.





“Thần... thần tiên đánh nhau sao?”





Người đang xem hoảng hốt, nước bọt nuốt ừng ực.





Âm thanh quá lớn, bất cứ một sóng dư âm nào cũng có thể làm họ gục chứ đừng nói tới việc đi lên xem cuộc chiến.





Hai người mới là cùng đẳng cấp





Chứ hóng chuyện như họ cũng chỉ nên đứng xem, kẻ yếu tốt nhất đừng nên lanh chanh xía vào.





Bằng không, chết thế nào cũng chẳng biết.





“Đánh, đánh chết hắn!”





Không ít người tru tréo la hét.





Đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.





“Thánh thú mà, không nên yếu nhớt vậy chứ!”, Gia Cát Huyền Đạo lẩm bẩm.





Nên biết là Ân Minh chỉ có nửa con Cửu Vĩ thôi, còn Triệu Bân có cả một con thánh thú Kỳ Lân, sao đánh nhau khổ cực thế?





“Thánh thú bị suy yếu à?”





Linh Lung trầm ngâm, cô ta nhìn ra được chút manh mối, nhìn ra được Triệu Bân đã Kỳ Lân hóa, nhưng sức mạnh được truyền thừa không đủ.





Có thể nhìn ra điểm đó cũng là hay rồi.





Nhưng cô ta cũng không đoán sai.





Thánh thú Kỳ Lân còn non thì không phải rất yếu sao? Nó có thể giúp Triệu Bân Kỳ Lân hóa đã là giỏi rồi, dù là Kỳ Lân còn nhỏ thì vẫn có thể đè đánh Cửu Vĩ của Ân Minh.





Nếu là Kỳ Lân trưởng thành, Cửu Vĩ còn dám ló mặt sao?





Bùm!





Kỳ Lân đối chiến Cửu Vĩ, đánh tới trời đất mù mịt.





Dãy núi sừng sững qua năm tháng lại bị san thành bình địa vì họ.





Nhìn thế trận, Triệu Bân - Kỳ Lân đã chiếm thế thượng phong, một đường đuổi đánh Cửu Vĩ Ân Minh đến mức không đứng vững. Vốn dĩ có chín cái đuôi mà giờ chỉ còn bốn, một cái trong đó cũng chỉ còn một nửa, hiện tại chưa thể mọc lại.





Nhà nào cũng có chuyện khó kể mà





Lúc này chân thân của Cửu Vĩ đã không thể phóng ra thêm sức mạnh, tất cả đều bị Ân Minh tiêu xài hết rồi.





Thế này mà còn chẳng chèn ép nổi một con Kỳ Lân non.





A!





Ân Minh hét toáng, hiển nhiên đã nổi cơn điên.





Nhưng tiếng thét cũng không có tác dụng.








20220515074443-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK