Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân thở dài một hơi, đưa tay đấm lưng, có lẽ do vừa rồi làm việc quá sức nên hắn cảm thấy toàn thân ê ẩm, chỉ trách quan tài này quá nặng, cho dù đã dán bùa nhẹ thân thì hắn vẫn phải cố hết sức để dịch chuyển nó.

"Chiếc nhẫn ngọc đen ở góc Tây Bắc, mang đi đi".

Nguyệt Thần lười biếng nói, ngáp một cái, lại nằm dài trên mặt trăng.

"Lấy vật chôn theo người ta, thật là không tốt!"

Triệu Bân ho khan một tiếng, trong huyền môn thiên thư có nói, vật phẩm bồi táng bên trong mộ của người khác thì tốt nhất không nên động vào.

Nguyệt Thần không nói lời nào.

Chỉ có điều, ánh mắt của cô ta đã nói lên tất cả: quan tài của người ta ngươi cũng dọn đi rồi, vậy mà còn để ý đến việc phạm vào vật phẩm bồi táng hay sao? Bảo ngươi mang đi thì ngươi cứ làm theo, quan trọng hóa vấn đề làm gì.

"Được rồi!"

Triệu Bân toét miệng cười một tiếng, nếu như Nguyệt Thần đã lên tiếng, vậy thì nó nhất định là bảo bối.

Leng keng! Ông ông! Đinh đang!

Tiếp đó chính là tiếng huyên náo, ở góc Tây Bắc có không ít vật phẩm bồi táng, vàng bạc châu báu, ngọc thạch khí cụ, đao thương kiếm kích nhiều không kể xiết, Nguyệt Thần bảo hắn mang chiếc nhẫn ngọc đen đi, khả năng lớn là nó đang bị chôn vùi bên dưới đống vật phẩm bồi táng này.

Hắn đào bới, một lúc lâu sau thì hắn mới dừng tay.

Hắn đã tìm được một chiếc nhẫn ngọc toàn thân đen tuyền, nắm trong tay có cảm giác mát lạnh sảng khoái, toát ra khí tức cổ xưa, còn phảng phất một chút cảm giác tang thương, bên trên chiếc nhẫn có khắc phù văn cổ xưa, tựa như ngọn lửa cháy mạnh, trông rất sống động, chỉ là hắn không biết phù văn này tượng trưng cho điều gì.

"Tú Nhi, bảo bối gì đây?"

"Ngươi cứ thu lại đi, sau này tự có chỗ dùng tới", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói: "Lấy của người ta một vật thì cũng phải để lại một vật của ngươi, coi như là trả nợ nhân quả, tránh cho nhân quả biến thành nghiệp chướng".

"Đã rõ".

Triệu Bân phất tay, lấy một viên trân châu đặt lại vào đống vật phẩm bồi táng.

"Tiền bối?"

Có tiếng Tử Linh gọi từ bên ngoài.

Ông!

Triệu Bân hít sâu một hơi, thản nhiên mở cửa mộ.

"Chuyện này..."

Tử Linh bước vào với vẻ kinh ngạc.

Quan tài đâu rồi?

Một cỗ quan tài lớn như vậy, làm sao có thể biến mất được?

"Ta sẽ tìm cho người này một ngôi nhà tốt hơn".

Triệu Bân bình tĩnh nói, sau đó lại ho khan, Nguyệt Thần đã thức dậy, lại muốn chơi hắn một vố.

"Vậy đa tạ tiền bối".

Tử Linh chắp tay nói, không hề phản đối, cũng may lần này có Đại Hạ Hồng Uyên trấn giữ, dọa lui tộc xác chết, nhưng cũng khó đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục xảy ra biến cố, kẻ thèm muốn thi thể của vua Âm Nguyệt không chỉ có tộc xác chết, mà còn có quá nhiều thế lực thần bí ngoài kia, đặt thi thể của ông ta ở trong phần mộ này đã không còn an toàn nữa, chi bằng để cho Đại Hạ Hồng Uyên lo liệu thì sẽ an toàn hơn, ít nhất sẽ không có ai dám đánh cắp thi thể từ tay của ông ta.

Bà ta nên biết ơn vì Hồng Uyên đã đi cùng mình.

Nếu không, thi thể của vua Âm Nguyệt nhất định đã bị tộc xác chết mang đi, với sức chiến đấu hiện tại, bà ta không thể đánh bại cả một núi xác sống, chưa kể bên trong núi xác sống đó còn có hai thi thể cảnh giới Địa Tạng.

Triệu Bân phất tay áo bước ra khỏi phần mộ.

Tử Linh chắp tay đưa tiễn, không rời đi theo, bà ta là người giữ mộ, cho dù trong phần mộ đã không còn quan tài của vua Âm Nguyệt, nhưng bà ta vẫn sẽ canh giữ nơi đây, vì nơi đây là nơi đặt linh vị của vua. Đây là nhiệm vụ của bọn họ trong đời này, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không người giữ mộ sẽ không rời đi.

"Haiz, một nha đầu xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc".

Nguyệt Thần thở dài, cô ta đang muốn tìm một nàng dâu cho đồ nhi.

Đáng tiếc là cái tên này lại chẳng hiểu biết gì cả!

"Tú Nhi, thần linh các cô cũng thoáng như vậy sao?"

"Như vầy đi, ngươi tìm về đây một nàng dâu, ta liền truyền cho ngươi thêm một bộ bí pháp".

"Theo đuổi cô chẳng phải là trực tiếp hơn sao?"

“Chậc chậc chậc!”, nghe Triệu Bân nói lời này, Tú Nhi cảm thấy rất buồn cười, tên nhóc này tu vi không được bao nhiêu, thế mà dã tâm cũng lớn lắm, đã dám mơ tưởng đến thần rồi.

Sau khi rời khỏi cổ mộ, Triệu Bân liền sử dụng bùa tốc hành.

Không thể không nói, tốc độ bỏ chạy của hắn đúng là vô cùng nhanh chóng.

Vừa lúc đó, Tử Linh cũng bước ra ngoài.

Thấy Triệu Bân như vậy, đôi lông mày xinh đẹp của bà ta không khỏi nhíu lại, cảm giác bóng lưng của người này có chút quen mắt. Đại Hạ Hồng Uyên kia không phải biết bay hay sao? Sao lại chạy trên mặt đất như thế? Còn có động tác kia nữa, hoàn toàn không giống phong thái của một vị tiền bối, giống y như vừa làm chuyện trái với lương tâm cho nên phải bỏ chạy vậy.

Cực kỳ kỳ quái.

Không biết nếu để cho Tử Linh biết được Đại Hạ Hồng Uyên kia chính là Triệu Bân thì sẽ có cảm tưởng như thế nào, nhất định Tử Linh sẽ đuổi theo, đuổi tới rồi thì nhất định sẽ đánh chết hắn. Giả trang làm lão tiền bối sai bảo ta thì cũng thôi đi, lại còn dám trêu ghẹo ta, không đánh chết ngươi không được.

Triệu Bân ba chân bốn cẳng chạy thẳng một đường.

Tới một góc rừng sâu núi thẳm, hắn mới thông linh gọi Đại Bằng.

Quác! Quác!

Đại Bằng vui lắm, kêu lên quác quác mừng rỡ, bộ lông của nó so với trước kia đã mượt hơn rất nhiều.

"Nó đang lột xác".

Triệu Bân có thể nhìn ra được điều này, bởi vì hắn đã lột xác võ hồn, không chỉ Nguyệt Thần được lợi, mà thông linh thú của hắn cũng được lợi như vậy.

"Pháp môn này ngươi phải nhớ kỹ, chuẩn bị cho quá trình đúc lại cánh tay".

Nguyệt Thần buồn chán, muốn tìm ít chuyện để làm, lại phất tay biến ra một luồng sáng, từng hàng chữ vàng tuôn ra, khí thế khoáng đạt, tự mang uy lực áp chế.

"Kỳ Lân quyết".

Triệu Bân chậm rãi ngồi xuống, chăm chú nhìn lên.

Hắn càng nhìn thì hai mắt lại càng sáng ngời, đây hẳn là vô thượng bí pháp của thánh thú kỳ lân, chính xác hơn mà nói, đây có thể là truyền thừa của kỳ lân nhất mạch, mà cũng có thể là truyền thừa của một nhánh khác, không phải là thánh thú chân chính, nhưng có thể dùng kỳ lân pháp để diễn hóa thần thông.

Hắn nhìn không sai, đúng là như vậy.

Pháp môn này không phải do Nguyệt Thần khai sáng, nhưng cô ta biết pháp môn này, có một chủng tộc mà từ nhỏ sẽ tự chặt đứt một cánh tay, sau đó lại lấy kỳ lân pháp tái tạo lại một cánh tay khác, bởi vì cánh tay được tạo ra bởi kỳ lân pháp vô cùng mạnh mẽ, không phải là thứ mà cánh tay bình thường có thể so sánh được.

Nguyệt Thần từng rất thán phục chuyện đó.

Đúng là rất đáng để thán phục! Người sáng lập ra pháp môn này thật đúng là quỷ tài, từ nhỏ đã tự chặt một cánh tay, người bình thường chắc chắn không thể nào làm được, nhưng vừa hay Triệu Bân cũng đã bị mất một cánh tay, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, cho nên pháp môn này thích hợp với hắn nhất.

“Tú Nhi, hình như còn cần đến máu kỳ lân”, Triệu Bân nói.

"Ngươi đã từng nuốt một giọt máu rồng, có thể thay thế máu kỳ lân", Nguyệt Thần khoan thai nói.

"Như vậy cũng nên gọi là Thương Long quyết".

"Tuỳ ngươi".
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter qua MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Còn không có thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK