Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới mơ lui một hồi, hàng này nở nụ cười thỏa mãn.





“Cười gì thế?”





Một giọng nói đột ngột vang lên, không biết Mục Thanh Hàn từ đâu chui ra, nàng ta nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, có chuyện gì vui mà lại cười sung sướng thế kia?





“Không có gì!”, Triệu Bân làm mặt nghiêm túc.





Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy Mục Thanh Hàn, hắn liền có một suy nghĩ rất kỳ lạ. Ý nghĩ gì đây? Đó là lấy lệnh bài Ám Ảnh ra, mệnh lệnh sư tỷ đấm lưng, bóp vai cho mình.





Dù gì Mục Thanh Hàn cũng là người của Ám Ảnh, nhìn thấy lệnh bài chẳng khác nào đang đối mặt với Linh Lung.





Ngẫm lại thì không nên!





Hắn là chính nhân quân tử, tốt nhất nên bớt làm mấy chuyện không võ đức đó.





Hiếm khi gặp được nhau, hai người họ cùng nhau lên đỉnh Tử Trúc.





Sau bao ngày hắn vắng mặt, núi Tử Trúc vẫn vậy nhưng có vẻ sư phụ Vân Yên đã thay đổi, mái tóc xanh trong ký ức giờ đã bạc trắng như tuyết, cũng không biết là do công pháp hay là vì quá đau buồn vì mất người thân mà lại bạc đầu chỉ sau một đêm.





Chắc có lẽ là vì đau buồn.





Khuôn mặt Vân Yên cũng tiều tụy đi không ít, thậm chí còn hơi mơ màng, Triệu Bân và Mục Thanh Hàn đều đến trước mặt rồi nhưng cô ta vẫn còn ngồi một mình ngẩn ngơ dưới gốc cây.





“Sư phụ!”





Mục Thanh Hàn tiến lên trước, khẽ gọi.





Lúc này Vân Yên mới giật mình, nhìn thấy hai đồ đệ, đặc biệt là Triệu Bân thì cô ta liền nở nụ cười dịu dàng.





“Trên núi quá quạnh quẽ, sư phụ nên xuống núi dạo phố một chút đi!”, Triệu Bân mỉm cười và nói.





“Quạnh quẽ một chút cũng tốt, vắng vẻ thì lòng sẽ được yên tĩnh!”





“Ở một mình lâu ngày sẽ bí bách đến sinh bệnh, ta…”





“Đi nấu cơm!”





Triệu Bân vẫn chưa kịp nói hết câu là đã bị Mục Thanh Hàn đẩy ra.





Triệu công tử cười gượng gạo rồi đi vào bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK