Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi học võ đến giờ, chưa khi nào hắn ta thấy ức như vậy.





“Có biết ai gài ngươi không!”, Công Tôn Chí cười hỏi.





“Ai?”. Cát Dương liếc mắt sang, tròng mắt đỏ ngầu, tia sáng nóng bỏng. Công Tôn Chí mở miệng thì nhất định đã biết gì đó.





“Một tỷ!”, môi Công Tôn Chí khẽ cong.





Ai cũng đã hiểu, muốn biết đáp án thì lòi tiền ra đi!





Thiếu chủ Cát gia mà, rất có tiền!





Cho ngươi nhớ đời nhé, không tốn chút máu thì ngươi không nhớ lâu đâu.





“Lòng tham cũng không nhỏ!”, Cát Dương lạnh lùng nói.





“Cát gia đến chia cắt chiến lợi phẩm thì cũng có nhẹ tay cho chúng ta nhờ đâu!”, Công Tôn Chí quát.





“Nhà ta và nhà ngươi cũng là kẻ cắp gặp bà già thôi!”





“Nói nhiều vô ích!”, Công Tôn Chí cười: “Muốn biết là ai thì đưa một tỷ đi!”





“Sao ta biết tin đó là thật hay giả?”





Cát Dương liếc đối phương, từ lời này có thể nghe ra là hắn ta rất muốn biết ai gài mình. Để tìm ra kẻ thù, hắn ta không tiếc giá nào, dù là một tỷ, hắn ta cũng chẳng màng.





“Nếu tin tức ta nói là giả thì suốt kiếp không siêu thoát!”





Công Tôn Chí cũng rất đàn ông, vì kiếm tiền mà còn thề độc đảm bảo.











Cát Dương nghe một hồi, liếc mắt nhìn.





Dám nói ra lời thề độc như vậy, e rằng tên này không dám giở trò.





Nghĩ vậy, hắn ta tiện tay tóm một người trong đám người qua đường, còn là người nhà họ Cát.





“Thiếu chủ!”, người đó vội vã hành lễ.





“Đi tìm tam thúc tổ, lấy một tỷ qua đây!”, Cát Dương bình thản nói.





Người kia nghe thấy vậy, hai hàng lông mày nhíu lại nhưng không hỏi gì nhiều, hỏi cũng vẫn là một tỷ. Gã quá rõ tính khí của thiếu chủ nhà mình, dám hỏi nhiều, bị ăn đánh là chuyện nhỏ, nhưng một chưởng đánh cho tàn phế thì đau lắm.





Hiệu quả làm việc của tên này rất cao, không lâu sau đã quay lại, đưa một túi tiền cho Cát Dương.





Gia tộc lớn đúng là lắm tiền nhiều của, ngân phiếu một tỷ, nói đưa là đưa được ngay.





“Ai?”





Cát Dương nhận lấy túi tiền, vứt cho Công Tôn Chí.





Công Tôn Chí đón lấy, liếc nhìn bên trong, sau đó cười đầy quái gở: “Ngay trong thành này”.





“Trong thành này?’, nghe vậy, hai mắt Cát Dương mở to.





Nghĩ một hồi, đồng tử hắn ta co lại, ánh mắt kinh ngạc, nhìn chăm chăm Công Tôn Chí: “Cơ Ngân?”





“Ngươi cũng không phải kẻ ngốc!”, Công Tôn Chí nói đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK