Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thời gian này, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi”, Dương Huyền Tông nói, có vài phần uy nghiêm của chưởng giáo.





“Ừm”, Triệu Bân khẽ gật đầu.





Thế nhưng ba người kia chẳng tin lắm.





Nhất là Linh Lung.





Khi còn nhốt Cơ Ngân ở Linh Lung phủ, tên này cũng hứa hẹn ngoan ngoãn lắm.





Hứa xong thì tặng cho cô ta một trường đoạn vượt ngục.





“Thế không định cho bọn ta... xem cục cưng bảo bối của ngươi à?”, Linh Lung lại hỏi.





Tiếng “cục cưng bảo bối” này nghe sao mà thân thiết.





Triệu Bân nghe cũng hiểu, “cục cưng bảo bối” ở đây chỉ Tiểu Kỳ Lân.





Hắn không từ chối.





Thiên hạ đã biết cả rồi, không giấu nổi.





Tiểu Kỳ Lân đang ngủ say được hắn bế ra.





“Sao... nhỏ thế?”





Ba người nhìn xong mà sững người.





Ai cũng chuẩn bị ngẩng đầu lên ngắm nhìn thánh thú Kỳ Lân bá khí ngợp trời.





Có trời mới biết chỉ là một con kỳ lân bé xíu.





Đây hẳn là một con non nhỉ!





Chẳng trách khi Cơ Ngân mở Kỳ Lân hóa đến lúc sau thì không đủ sức.





Bây giờ mới có đáp án chính xác.





Chính vì thế nên họ mới chấn động.





Chỉ là một con kỳ lân còn non đã có thể đánh Cửu Vĩ Ân Minh tàn phế.





Nếu là Kỳ Lân thành niên thì ghê gớm lắm.





Điều khiến họ kinh ngạc đâu chỉ có điều này.





Kỳ Lân của Cơ Ngân có thể ra khỏi đan hải trong trạng thái chân thân, cũng có nghĩa là Cơ Ngân và Tiểu Kỳ Lân không phải quan hệ khế ước, hoặc cũng có thể là một dạng khế ước hoàn hảo hơn, khác với Ân Minh và Cửu Vĩ. Chân thân có thể ra ngoài được chính là minh chứng tốt nhất.





“Nào, cho ta bế thử”.





Linh Lung giơ tay ra bế Tiểu Kỳ Lân.





Lần bế này có thể khiến cô ta chém gió suốt tám trăm năm, lão nương là người từng bế thánh thú đấy nhé.





“Anh bạn nhỏ, đáng yêu ghê”.





“Không hổ là thánh thú, huyết mạch bá đạo quá”.





Dương Huyền Tông và Vân Yên cũng ghé tới, đánh giá một hồi trên dưới trái phải, thỉnh thoảng giơ tay ra, dè dặt sờ vào nó.





Lần sờ này, lại thêm hai lần “tám trăm năm” nữa.





Bọn ta là người từng sờ vào thánh thú nhé.





“Xin nó chút máu, ngươi không phản đối chứ?”





Linh Lung vừa vuốt ve Tiểu Kỳ Lân vừa thong dong hỏi.





Kỳ Lân là thánh thú, máu của nó trời sinh đã là linh dược.





Nếu máu của Kỳ Lân tiến vào cơ thể thì đúng là cơ duyên cực tốt.





“Ta...”





Áu u!





Không đợi Triệu Bân lên tiếng, Tiểu Kỳ Lân đã tỉnh rồi.





Nó tỉnh cũng không sao, nhưng nó nổi điên ngay tại chỗ, cắn áo của Linh Lung rồi xé toạc một mảng lớn.



“Ơ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK