Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ta có biết thân phận của ngươi không?”, Thanh Dao khẽ hỏi Triệu Bân.





“Chỉ có mình cô biết!”, Triệu Bân mỉm cười.





“Vậy ta… Cũng vinh dự thật!”, Thanh Dao cười rạng rỡ.






Vừa hay đúng lúc Liễu Như Nguyệt đi ngang qua, cô ta hơi chau đôi mày xinh đẹp, mắt nhìn Thanh Dao, hai người họ đã là bạn tốt khá lâu, thấy Thanh Dao ngồi bên cạnh Cơ Ngân thì cô ta cảm thấy hơi khó hiểu, sao Cơ Ngân có thể lọt được vào mắt xanh của Thanh Dao?





“Không bao lâu nữa, cô sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”. Đấy là những lời trong lòng của Thanh Dao, “cô” trong lời của cô ấy đương nhiên là đang chỉ Liễu Như Nguyệt. Triệu Bân của nhà họ Triệu là nhân tài hiếm có.





Cô ấy không để lộ thân phận của Triệu Bân.





Đấy là bí mật, cô ấy sẽ giữ kín cả đời, cô ấy không muốn vì chuyện này mà khiến Triệu Bân phải mất mạng.





Trận cuối cùng, Mục Thanh Hàn ra sân, đối thủ là một nữ đệ tử.







Không có gì phải suy nghĩ, chưa đến mười hiệp thì Mục Thanh Hàn đã thắng.





Phòng thi vớt cũng bắt đầu ngay sau đó.





Vòng thi vớt thật ra chỉ có hai người, một trong số đó là U Lan.





Kết quả không khó đoán, U Lan đã miễn cưỡng giành được phần thắng.





Vậy là, cộng với bọn Triệu Bân thì tổng cộng có mười hai người lọt vào vòng trong.





“Sở Vô Sương, Bát Nhã, Hàn Tuyết, Liễu Như Nguyệt, Vô Niệm, Mặc Đao, Cơ Ngân, Thanh Dao, Mục Thanh Hàn, Hi Nguyệt, Man Đằng, Đường Hạo!”, Ngô Huyền Thông lần lượt đọc tên rồi bảo: “Lên sàn đấu rút thăm!”





Triệu Bân đứng dậy, những người khác cũng thi nhau đứng dậy.





Mười hai người lọt vào vòng trong nhưng chỉ có mười một người rút thăm, còn Sở Vô Sương thì lười, không muốn lên sàn đấu, việc này khiến Ngô Huyền Thông rất khó xử, người ta đã lên hết rồi mà chỉ có ngươi là ngoại lệ, thật không nể mặt gì cả.





Không sao, để cho ngươi thăm cuối vậy!





Ngô Huyền Thông cũng đã nghĩ thoáng hơn, ai bảo người ta giỏi, nên tất nhiên có quyền kiêu ngạo thôi!





Với khả năng thiên phú của Sở Vô Sương, nếu không có gì bất ngờ thì sau này ít nhất cũng sẽ là phó chưởng giáo của Thiên Tông.





“Lần sau ta cũng sẽ không lên sàn đấu!”





Triệu Bân đút tay vào ống tay áo, lẩm bẩm mấy lời đó trong bụng.





Có điều nghĩ lại thì thấy thôi, hắn đâu có được như Sở Vô Sương, còn có cơ hội tham gia vòng thi vớt.





“Kịch hay đến rồi!”, các khán giả đều ngồi ngay ngắn lại.





Mười hai đệ tử đều là tinh anh trong các tinh anh.





Đến giờ thì cuộc tỷ thí tân tông mới thật sự bắt đầu, kịch hay thật sự mới thật sự mở màn.





Màn rút thăm diễn ra và kết thúc nhanh chóng.





Mười hai thẻ bài nhanh chóng được treo lên, nhìn sơ là thấy được ai sẽ đánh với ai.





“Thắng, lần này ngươi sẽ thắng tiếp chứ?”





Lão Trần Huyền nhìn lên, lập tức vuốt ống tay áo, lớn tiếng hét.





Rất nhiều đệ tử và trưởng lão cũng đều phấn chấn, ai cũng đặt Triệu Bân thua.





Không thể trách bọn họ làm vậy…



Vì lần này Triệu Bân đã bốc trúng Sở Vô Sương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK