Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhìn lại thì hình như tiểu kỳ lân cũng thay đổi, nhìn nó có vẻ lớn hơn trước một chút, điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa chính là mầm tạo hóa, rõ ràng trước đó chỉ là cái mầm cây, tỉnh dậy lại thấy nó lớn thế này, hóa thành một gốc cây nhỏ, tuy chỉ bé bằng bàn tay, nhưng thật sự là niết bàn thay đổi.


“Xảy ra chuyện gì thế”.


Triệu Bân thì thào, xoa mi tâm.


Đến khi tỉnh táo lại hắn mới nhớ ra chuyện trước đó, hắn nhấp một ngụm nước trong bát rồi chìm vào giấc ngủ say, nay chén thì còn đó nhưng nước thì cạn khô, chẳng lẽ đã bị tiểu kỳ lân và cây thần tạo hóa nuốt mất.


Suy nghĩ này rất thực tế.



vietwriter.vn



Từ khi vào đến địa cung này hai đứa nó đã rất háo hức.


Từ đó có thể thấy thứ chúng nó thích không phải là sen Sinh Linh mà là nước trong chiếc bát này.


Triệu Bân lại cầm cái bát lật qua lật lại nhìn, không biết nước trong bát đã bị ai uống, mà uống cũng rất sạch, bấy giờ chỉ còn lại chút hương thơm.


“Thứ gì thế này”, Triệu Bân nói thầm.


“Tất nhiên là đồ tốt".


Triệu Bân không thể nhận ra được nhưng Nguyệt Thần lại biết rất rõ, đó chính là Linh Nguyên Tinh Thủy, thế nên nó mới kích động như thế, có thể khiến nó lớn đến thế trong một thoáng, có thể thấy Linh Nguyên Tiên Thủy bá đạo đến mức nào.


Tiên vật như thế lẽ ra không nên xuất hiện ở phàm giới.


Lần này lại có nửa bát như thế, Nguyệt Thần cũng rất bất ngờ.


Nên biết rằng Linh Nguyên Tiên Thủy cũng là thứ phải tranh mua trên tiên giới, có thể tưới được cây thần, bảo bối quý giá đến mức không thể quý giá hơn, chỉ có thể ngộ không thể cầu, nhưng nếu con người uống Linh Nguyên Tiên Thủy thì lại không có tác dụng gì đặc biệt, Triệu Bân chính là ví dụ tốt nhất, theo lời tiên gia nói thì hắn chỉ đúng là phí của trời.



vietwriter.vn



Bên này, Triệu Bân cũng đang nghiên cứu.


Tiếc là chẳng thể nghiên cứu được gì.


Hắn đi rồi, lấy tài vật bảo vật của lão già hắc bào, hủy thi diệt tích rồi vác theo Thánh Tử tộc xác chết đi ra ngoài, trước khi đi còn nghĩ cách chặn một phần lại, không muốn có người đến đây gây rối.


Ra khỏi khu rừng, hắn đi thẳng đến thành Thiên Thu.


Chuyến đi lần này vẫn chưa hiểu tại sao Diệu Ngữ có thể sống lại nhưng lại có được hai cơ duyên, không chỉ bắt được Thánh Tử tộc xác chết mà còn thăng cấp tu vi, cả tiểu kỳ lân và cây thần tạo hóa cũng niết bàn lột xác.


Soạt! Soạt!


Suốt dọc đường đi hắn hóa ra rất nhiều phân thân.


Xét thấy bên ngoài quá loạn lạc nên phải để lại đường lui, gặp phải nguy hiểm thì đánh được cứ đánh, mà đánh không lại thì chạy, triệu hồi ngược có thể cứu mạng hắn trong thời khắc quan trọng, cũng như lúc nãy, nếu không có triệu hồi ngược thì hắn đã bị một chưởng đánh thành tro rồi.


“Đuổi theo”.


Triệu Bân nói, lời đó dành cho những phân thân.


Bám sát, đừng đứng cách bản thể quá xa.


“Rõ!”


Phân thân đều nhếch miệng cười, biểu cảm hết sức phong phú.


Thế nên mới nói mấy bí pháp này người bình thường không thể dùng được, nếu là thuật phân thân bình thường thì sẽ không có biểu cảm sinh động như thế, lại càng miễn bàn đến việc tạo trận pháp, võ tu bình thường cũng sẽ không hóa ra nhiều phân thân như thế làm gì, vì lúc nào cũng hao tổn chân nguyên, đó đều là bạc cả!


Triệu Bân lại là một kẻ dị biệt!


Đại địa tinh nguyên cuồn cuộn truyền về, hắn có thể chịu được nhiều hao tổn hơn kẻ khác.


Éc!


Đại Bằng giương cánh bay cao, tốc độ như tia sét.


Triệu Bân đang khoanh chân ngồi đó cũng không nhàn rỗi, hắn đang ngồi bên cạnh Thánh Tử tộc xác chết để nghiên cứu xem làm sao để lấy được Thái Âm Chân Khí của hắn ta ra, đó là đồ tốt, nếu luyện hóa thành của mình thì sức mạnh không thua kém khí huyền hoàng là mấy.


“Chạy hả, chạy đi đâu”.


Đang nghiên cứu thì Triệu Bân chợt nghe thấy tiếng gào thét.


Hắn ngoái đầu nhìn lại theo bản năng, đập vào mắt chính là một tù nhân quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, tay và chân còn bị khóa lại, có lẽ không được ăn no, thậm chí là thiếu dinh dưỡng nên thân hình rất mảnh mai, có lẽ là đang bị đuổi giết nên cứ nghiêng ngả lảo đảo trốn.


“Sao cứ thấy quen quen thế nhỉ”


Sau khi nhìn thấy, Triệu Bân nghĩ thầm trong lòng.


Đối phương tóc tai bù xù, cộng thêm khoảng cách quá xa nên rất khó nhìn rõ.


Đến khi khoảng cách gần lại, hai mắt hắn chợt sáng lên.


Đâu chỉ là quen, còn là bạn cũ của hắn ấy chứ.


Đó chính là Vương Trác, từ cái hôm chia tay nhau đến nay đã rất nhiều ngày, roi sắt của tên đó còn lọt vào tay hắn, tìm mãi không thấy, không ngờ lại gặp nhau ở đây, mặc áo tù nhân thế này, chẳng lẽ đã phạm tội gì lớn ư?


“Tìm ngươi lâu rồi đấy”.


Triệu Bân vội vàng đổi hướng, chạy về phía đó.


Ngọn núi trước mặt đã phát ra tiếng ầm ầm.


Vương Trác trốn rất khó khăn, cứ nôn ra máu suốt dọc đường.


Kẻ đuổi giết là một tên vạm vỡ đầu bóng lưỡi, tay cầm đao đầu quỷ, là cảnh giới Địa Tạng hàng thật giá thật, khí huyết cuồng bảo, một đường đuổi đánh, mảnh núi rừng yên tĩnh trở nên hỗn loạn không sao tả nổi.


“Ngươi không trốn được đâu”.


Tên đó hét to, một đao chém ra đao mang mười trượng.


Một đao đó cực kỳ mạnh mẽ, cả đỉnh núi nhỏ cũng bị chém nát.


Phụt!


Có cát đá bay tứ tung khiến Vương Trác cũng trúng đòn văng xa.


Vốn đã là nỏ mạnh hết đà, một đòn đó đã chấm dứt đường sống của hắn ta, tên kia như cuồng phong đánh tới, đẩy hắn ta đến vực thẳm, đao đầu quỷ trong tay run lên ong ong, khí thế cuồng bạo và đầy máu me.


“Đúng là âm hồn không tan”, Vương Trác ho ra máu.


“Còn dám chạy nữa hả, ngươi phản rồi”, tên vạm vỡ như hung thần ác sát.





20220425134927-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK