Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì ở xung quanh lão ta cũng có rất nhiều cường giả Chuẩn Thiên nhưng không có ai ra tay giúp đỡ, tất cả đều đang bận bỏ chạy hoặc lẩn trốn, bọn chúng rất sợ bị thiên lôi đánh chết, cũng rất sợ người kế tiếp bị giết chính là mình, cho dù là thống soái Đại Nguyên thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.





Phụt!





Máu tươi phun ra chói mắt, đầu của thống soái Đại Nguyên đã bị bắn thủng, chết ngay tại chỗ.





Xem đi! Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, hai người này phối hợp quả nhiên là ăn ý.





"Đã chết".





"Thống soái đã chết".





Tướng sĩ Đại Nguyên ngoái đầu nhìn thấy, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, càng dùng hết sức bình sinh để tháo chạy.





Giết!





Thống soái Đại Nguyên đã bị tiêu diệt, nhưng cuộc tấn công vẫn chưa dừng lại.





Chừng nào thiên lôi vẫn còn thì quân địch sẽ còn bị công phạt.





Khó lắm mới nắm bắt được thiên thời, sau này sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.





Triệu Bân chém kiếm Long Uyên ra trăm trượng, bên cạnh là nữ soái cầm Bá Vương cung liên tục giương cung cài tên, một đường xung phong.





Xông vào nơi càng có nhiều quân địch càng tốt.





Càng nhiều người bị thiên lôi đánh thì mới càng náo nhiệt.





Giết!





Quân Xích Diễm phía sau cũng bộc phát chiến ý cao ngất trời, khó có được một lần toàn quân xung phong, tiêu diệt hoàn toàn sinh lực của quân Đại Nguyên.





Á!





Tiếng kêu la thảm thiết vẫn vang vọng trong đêm tối.





Thống soái bị giết, quân địch lúc này như rắn mất đầu.





Thực tế thì cho dù còn thống soái ở đây cũng không ích gì, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể phản kích hay sao? Ngay cả thống soái của bọn chúng khi gặp nguy cơ cũng liền bỏ chạy rồi đẩy bọn chúng lên đầu trận tuyến, lúc này việc giữ được cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.





Trong đêm đen, tiếng la hét giết chóc làm rung chuyển cả bầu trời.





Đêm nay quả là một đêm phi thường, toàn quân Xích Diễm Đại Hạ xung phong dưới sự dẫn dắt của Triệu Bân cùng nữ soái đã đuổi giết quân Đại Nguyên hơn trăm dặm, xác chết gục xuống thành đống, khắp nơi máu chảy thành sông.





Tiếng sấm không biết bao giờ mới tan.





Tiếng kêu thảm thiết cũng không biết khi nào mới dừng lại.





Khi bình minh lên, trận đại chiến mới tạm thời kết thúc.





Quân Đại Hạ toàn thắng, giết được vô số địch, thu được vô số quân giới.





Mười vạn cỗ xe nỏ có ý nghĩa rất lớn.





Trăm vạn hùng binh Đại Nguyên chỉ còn lại chưa đến năm mươi vạn quân có thể trốn về phía đông, thương vong vô cùng thảm trọng.





Quân Đại Hạ rất muốn truy sát tiêu diệt toàn quân Đại Nguyên.





Nhưng không thể tiếp tục đuổi theo được nữa, đây đã là biên giới của vương triều Đại Nguyên rồi.





"Mau thu dọn chiến trường".





Thanh âm đốc thúc nhau của tướng sĩ vang lên đầy trời.





Quân Đại Nguyên có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, dù sao thì binh lực của quân Xích Diễm cũng đã bị tiêu hao rất nhiều, thiên lôi đã tan hết mà Cơ Ngân cũng không còn ở trạng thái Kỳ Lân hóa, tốt hơn hết là phải quay về biên quan trấn thủ càng sớm càng tốt.





Thật ra thì quân địch cũng không còn tâm tư nào để kéo quân trở lại, ngay cả thống soái của bọn chúng cũng đã bị giết thì còn đánh như thế nào được nữa? Nếu như kéo quân trở lại Đại Hạ rồi lại bị thiên lôi đánh chết thì lại càng ngu ngốc hơn.





"Cơ Ngân".





Tuy không dám kéo quân đánh lần nữa, nhưng bọn chúng vẫn có thể mắng chửi nguyền rủa.





Tàn binh bại tướng của vương triều Đại Nguyên đều hết sức phẫn nộ, trận này đáng ra bọn chúng đã thắng nhưng vì một Cơ Ngân mà đại bại, trận hình hỗn loạn thành một mớ hỗn độn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK