Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc lâu sau lão ta mới ngẩng đầu nhìn lên, những khách đấu giá có mặt cũng nhìn lên, tất cả đều nhìn về phòng riêng của Cát gia.





Nét mặt của Cát Dương lúc này đã trở nên vô cùng khó coi.





Nét mặt của các trưởng lão Cát gia cũng hết sức khó coi, năm tỷ bọn họ cũng có thể miễn cưỡng theo được, nhưng bây giờ lại ra giá tận mười tỷ thật sự là quá cao, số tiền mà bọn họ mang theo có khi cũng chỉ đến chừng này mà thôi.





Tất cả các trưởng lão đều bất giác quay sang nhìn Cát Dương.





Hai mắt của Cát Dương đã đỏ ngầu, hắn ta lộ ra bộ mặt vô cùng dữ tợn, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thiếu chủ nhà mình tức giận đến thế này, ai nhìn thấy cũng phải lạnh toát sống lưng.





"Ngươi đùa giỡn ta?"





Cuối cùng Cát Dương cũng bùng nổ, một cước đá văng cửa phòng riêng, ngay cả con rắn lục nhỏ trên tay cũng bị hắn ta bóp nát. Sát khí lạnh như băng hiện ra, đôi măt đỏ ngầu của Cát Dương trừng lên nhìn nữ soái, Triệu Bân và Nhan Như Ngọc, xác định ba người này là cùng một giuộc, đều chạy đến đây để đùa giỡn Cát gia.





"Thiếu chủ Cát gia, ngươi đã phá hỏng quy tắc rồi".





Túy Lão ngay lập tức lạnh lùng nói, chỉ một lời nhưng mang theo hàn khí hủy diệt, tiêu trừ sát khí mà Cát Dương vừa bộc phát, khiến cho Cát Dương còn phải lui về phía sau vài bước. Ý Túy Lão như muốn nói: lão phu là người chủ trì hội đấu giá lần này mà ngươi còn dám lỗ mãng, có phải không muốn nể mặt lão phu hay không? Hay là mặt của ngươi bị ngứa, muốn lão phu tát cho một cái?





"Ba người bọn chúng rõ ràng là chạy đến đây làm loạn", trưởng lão Cát gia kịch liệt quát lớn.





"Không có ai ép buộc các người tranh đoạt, không theo nổi thì cứ từ bỏ đi”, Túy Lão liếc mắt nhìn bọn họ sau đó lại nói: “Về phần người này có trong tay mười tỷ lượng hay không thì ngay sau hội đấu giá này sẽ biết thôi, nếu như không có thì cũng đừng hòng ra khỏi thành Liệt Hỏa ngày hôm nay”.





"Chỉ sợ đó đều là kẻ lừa đảo của chính đấu giá các này cài cắm vào", trưởng lão Cát gia lại cười lạnh nói.





“Cát huynh, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được”, Túy Lão lạnh lùng nói một câu, kẻ kia có phải là kẻ lừa đảo hay không lão ta là người biết rõ nhất, ở đây quả thật có cài cắm kẻ lừa đảo nhưng kẻ đó vẫn có đạo đức nghề nghiệp, làm sao dám hét giá mười tỷ lượng như thế này, đừng nói là kẻ lừa đảo, ngay cả chính lão ta cũng không dám.





Một lời này của Túy Lão khiến cho Cát gia không nói được thêm gì nữa.





"Có ai ra giá nữa không?", Túy Lão lại hỏi.





“Ta thêm một trăm vạn”, Cát Dương cuối cùng cũng đứng vững, hắn ta lộ ra vẻ mặt gớm ghiết rống lên một tiếng, nhìn qua giống hệt như một con chó điên không ai dám lại gần.





Ôi trời!





Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.





Cái giá mười tỷ lượng như sét đánh ngang tai, đây không phải là một trò đùa, Cát Dương thật sự muốn có được hoa Bà La cho nên mới phải thêm vào cái giá cao ngất trời như thế chứ không phải chỉ để giả vờ cao ngạo!





Tuy nhiên, cục diện bị ép phải trả giá thế này thật vô cùng bi thảm.





"Vị đạo hữu này thì sao?", Túy Lão quay sang nhìn nữ soái hỏi.





“Không theo”, nữ soái thản nhiên nói một tiếng.





"Vậy hoa Bà La đã thuộc về Cát gia!", Túy Lão đưa ra quyết định cuối cùng.





Kết thúc rồi, trận đấu giá hoa Bà La đã thật sự kết thúc với một mức giá khiến cho ai cũng sợ ngây người, một hồi lâu cũng không có ai phản ứng nổi.





"Làm hay lắm!"





Triệu công tử bật ngón tay cái khen nữ soái.





Nữ soái không nói lời nào, chỉ lặng lẽ uống trà, trong mắt rõ ràng hiện lên hơi nước.





Đây chỉ là lãi của món nợ đó mà thôi.





Rồi sẽ có một ngày cô ta mang đầu của Cát Dương đến cúng tế đồ nhi nhà mình ở trên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK