Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sai chút nào, thành Thiên Thu trống rỗng không một bóng người, trừ tứ đại nữ Thiên Võ ra thì không có nổi một võ giả cảnh giới Địa Tạng. Người mạnh đều đi đánh trận hết rồi, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.





Soạt!





Triệu Bân vọt qua bầu trời như một vệt ánh sáng.





Lướt qua một quần thể núi là thấy một khu rừng rậm lộ ra dưới lớp mây mù, đây chính là Huyễn Vụ U Lâm.





Ngày xưa hắn và lão già râu chữ bát đã từng đến đây, suýt thì bị thụ yêu ngàn năm giết chết.





Bây giờ quay lại chốn cũ, tình cảnh khác biệt, sức mạnh tràn đầy.





Theo như trí nhớ của hắn thì trong rừng có cây cối tươi tốt, nhưng sương độc cũng vờn quanh.





Hắn mở địa linh chú, vừa đi vừa cảm nhận, không cần mắt thiên không chỉ dẫn vẫn có thể cảm được mùi máu tanh. Huyết Tôn giỏi tìm chỗ thật, giấu cứ điểm ở nơi này, Huyễn Vụ U Lâm tuy chẳng phải cấm địa nhưng hung danh hiển hách, không ai ngu tới đây thám hiểm hết.





Càng đi sâu thì sương độc càng dày đặc.





Càng vào sâu thì sương độc càng lộ ra mùi tanh.





Triệu Bân mở thiên nhãn, vén ra từng tầng mây, nhìn thấy một biển máu, rộng cỡ vạn trượng, bình tĩnh như chết, có sương máu lượn lờ, khí bạo ngược mãnh liệt.





Lúc hắn nhìn thì biển máu đã có dị động, vô số bóng người đi ra từ trong biển máu, cả người đỏ lòm, đều có linh trí, xếp thành những đội ngũ vuông vức chỉnh tề trên mặt đất bằng phẳng.





Tất cả đều là rối máu.





Triệu Bân nhìn với vẻ kinh ngạc.





Đây là lần đầu hắn thấy rối máu được sinh ra, quả nhiên là quỷ dị.





Chỉ một biển máu mà cũng tạo ra được rối máu, thủ đoạn của Huyết Tôn quả nhiên không tầm thường. Biển máu thế này có thể tạo ra vô số rối máu, khó trách Ma vực ngày xưa đã bị đánh cho bán tàn.





Ông!





Triệu Bân rút kiếm Long Uyên ra, giết tới.





Rối máu có linh trí, thấy có người xâm nhập nên con mắt cũng lóe lên ánh sáng bạo ngược.





“Ngự kiếm phi tiên”.





Triệu Bân quát lên, dùng kiếm khí màu vàng mở đường.





Rối máu tuy mạnh, đông, nhưng không ngăn cản được đòn tiến công của hắn, bị giết mở một con đường máu.





Mục tiêu của Triệu Bân không phải chúng mà là cái biển máu kia, đó mới là cội nguồn sức mạnh của rối máu. Nghe Thương Khung nói, chỉ cần có máu làm căn cơ thì rối máu có thể sống lại liên tục, rất khó giết chết.





Phá!





Giọng nói của Triệu Bân âm vang, một kiếm chém tới biển máu.





Công phạt của hắn khiến cả biển máu xao động, tạo nên một đợt sóng lớn. Một con cự long đỏ lòm từ bên trong gào thét đi ra, hô hấp toàn là sát khí, trong mắt rồng còn có cả ánh điện tóe ra.





“Hắc Châu Ma Long?”


Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt híp lại.





Hắn tuyệt đối không nhìn lầm, đây chính là Hắc Châu Ma Long, nói đúng ra là Hắc Châu Ma Long dạng con rối máu. Hắn đã đánh giá thấp Huyết Tôn, lão ta không chỉ tạo được rối người máu mà còn là tất cả các hình thái, chỉ cần có máu, tựa như Hắc Châu Ma Long này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK