Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đã cho các ngươi mặt mũi mà các ngươi còn không biết điều", trưởng lão thứ hai ngay lập tức hiển lộ khí thế, bộc phát sát khí mãnh liệt quay cuồng.





"Đây là thành Nam Thiên, không phải là Vấn Thế Tiên Tông của các người", Triệu Bân thản nhiên nói một tiếng, đùa gì vậy, bảo bối đã vào túi của hắn thì không có chuyện lấy lại, đã dám cá cược thì cũng phải chịu thua cược thôi.





"Muốn chết!"





"Có ai ở đây không, ở đây có kẻ cướp!"





Kẻ phá rối không muốn rước lấy phiền phức nữa, thay vào đó lại hét lớn.





Mặc dù vóc dáng của cậu ta không cao nhưng tiếng hét của cậu ta lại vô cùng vang dội.





Cậu ta vừa hét lên một tiếng thì liền có một đám đông tụ tập lại, trong đó còn có mấy người thị vệ tuần tra, bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì trong nháy mắt đã sáng tỏ. Người khoác hắc bào có lẽ chính là người đã đánh bại Lương Khâu, hắn bị hai trưởng lão của Vấn Thế Tiên Tông đón đầu ở đây nhất định là vì bọn họ muốn tính sổ với hắn, viên Hỗn Nguyên Châu kia chính là một bảo bối, có lý nào mà bọn họ lại không muốn đòi lại chứ?





Chuyện càng lớn.





Thì người tụ tập xem náo nhiệt lại càng nhiều.





Sắc mặt hai trưởng lão đại biến, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ cần đe dọa thì liền có thể lấy lại được Hỗn Nguyên Châu, nhưng không ngờ chính bọn họ cũng đã trở nên nổi tiếng! Cục diện rối rắm mà Thánh tử gây ra dường như không dễ xử lý đến vậy.





"Ngươi chờ đó!"





Hai trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mang gương mặt xám xịt bước đi.





Kết quả là ánh mắt của thế nhân đều dừng lại ở trên người Triệu công tử, tiểu Tiên Nhân này có một viên Hỗn Nguyên Châu, đó chính là trân bảo hiếm có, hay là thương lượng mua lại nó từ hắn nhỉ?





Triệu Bân cùng kẻ phá rối nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường.





Bảo bối bậc này bọn họ cũng không muốn bán đi.





Hai người mang theo mấy bầu rượu ngon đi thẳng vào tiểu viện của Triệu Bân, kẻ phá rối không khách sáo một chút nào, uống vài bầu rượu thì liền liền trốn vào phòng tu luyện, cậu ta cũng không nghe giảng đạo một cách vô ích.





Hô!





Triệu Bân cũng không nhàn rỗi, đã ngồi khoanh chân dưới gốc cây.





Hắn lấy ra ngọn đèn Trường Minh rởm đặt ở trước mặt, lật qua lật lại ngắm nghía, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có điểm gì khác thường. Đây chỉ là một ngọn đèn đá bình thường, chẳng qua đã được lão đạo Hoa Hoa điêu khắc bằng tay nghề cao siêu, hoa văn trên ngọn đèn đều vô cùng tinh diệu.





Rào! Rào!





Cây thần tạo hóa không chịu đứng yên, cành lá liên tục rung lên.





Triệu Bân không quan sát ngọn đèn nữa mà thông qua bí pháp đem ngọn đèn đá để vào trong đan hải đặt bên dưới gốc cây thần tạo hóa. Cây thần tạo hóa rất tự giác, từ thân cây lan tràn ra tầng tầng ánh sáng nghiền nát ngọn đèn đá sau đó nhiếp ra một luồng Tiên khí màu xanh từ bên trong. Nó nhanh chóng hấp thụ sạch sẽ luồng Tiên khí đó rồi mạnh mẽ luyện hóa thành chất dinh dưỡng. Sau khi được tiếp thêm dinh dưỡng, thân cây đã cao lên không ít, sinh mệnh lực mà nó bộc phát ra càng nồng đậm khiến cho khí huyết của Triệu Bân lại càng có thêm linh tính.





"Cái gì vậy".





Triệu Bân lẩm bẩm, hai mắt mở lớn nhìn thấy một luồng Tiên khí nhưng không biết đó là cái gì, chỉ biết nó rất phi phàm, nếu không thì cây thần tạo hóa cũng sẽ không kích động đến như vậy.





Ừm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK