Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy xét một hồi, hắn khẳng định chắc chắn.





Mới chỉ là khí căn nguyên của huyết mạch đã có sức mạnh thần kỳ thế này thì đó chắc chắn không phải huyết thống thông thường. Theo hắn thấy, thứ này còn đáng sợ hơn thể tiên linh. Huyết mạch trên thế gian này có hàng ngàn vạn, không phải tất cả huyết mạch đều có thể hình thành nên thể chất đặc thù, cũng không phải tất cả huyết mạch đều có thể nuôi dưỡng ra căn nguyên.





Hử?





Khi đang trị thương, Triệu Bân chợt nghe thấy âm thanh sột soạt.





Hắn vội vàng thu khí tức, ẩn mình vào trong cửa động, nhìn ra bên ngoài.





Đập vào mắt là một bóng người, tuy che giấu bằng lớp áo đen nhưng hắn vẫn nhìn ra được đó là một ông già một tay, đi đứng rất thận trọng, dọc đường cứ nhìn trái ngó phải, vô cùng cảnh giác.





“Người của Thi tộc?”





Triệu Bân nhìn thấy mà nhướng mày, hay nói cách khác, hắn thấy bất ngờ.





Hắn và Thi tộc có duyên thật đấy, vậy mà còn có thể chạm mặt ở Đọa Tiên Vân Hải.





“Thế mà ông ta có tu vi!”





Vài ba giây sau, hắn lầm bầm.





Đúng vậy, ông già một tay kia có tu vi, tạo ngộ có lẽ cũng giống hệt như hắn, nuốt không ít ánh sáng màu vàng, khôi phục khá nhiều tu vi. Không biết ông ta tiến vào đây từ lúc nào, chỉ biết rằng ông ta là một nhân tài. Bất kỳ ai có thể sống sót ở trong cấm địa đều là nhân tài.





Ông già một tay càng đi càng xa dần.





Triệu Bân không đuổi theo, trạng thái hiện giờ của hắn không tiện dùng tới võ.





Đợi khi thu hồi ánh mắt, hắn tiếp tục trị thương.





Ba ngày sau mới thấy hắn ra khỏi hang động, đi về phía tế đàn.





Giống như hắn đoán, ông già một tay cũng đang ở đó, đang đứng ở vòng ngoài quan sát tế đàn, ánh mắt có vẻ khiếp sợ vì cấm chế trên tế đàn sở hữu lực sát thương rất khủng khiếp. Một cánh tay của ông ta bị mất ở chỗ này, nếu không chạy nhanh chắc đã bị đánh thành tro rồi. Dù khiếp sợ, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tham lam không hề giấu giếm. Triệu Bân đoán ra được bên trong phong ấn thứ gì thì người đến cấm địa sớm hơn như ông ta… lại đoán không ra?





Tiếc rằng ông ta không vào được.





Tu vi quá yếu, tiến gần sẽ chết.





“Cảnh giới Chuẩn Thiên?”





“Cảnh giới Thiên Võ?”





Triệu Bân nấp sau mỏm đá, lén lút nhìn ông già một tay. Không biết trước khi mất hết tu vi, đối phương đạt tới cảnh giới nào, nhưng chí ít cũng phải là Chuẩn Thiên, chưa biết chừng còn là một cao thủ Thiên Võ. Trông có vẻ như ông ta tiến vào cấm địa đã nhiều năm, trong thời gian này đã nuốt rất nhiều ánh sáng vàng. Cùng cảnh ngộ mất hết tu vi nhưng tu vi sau khi hồi phục của ông ta cao hơn hắn. Hắn mới tới cảnh giới Ngưng Nguyên, đối phương đã là võ tu Huyền Dương rồi.





Tất nhiên, đây là tu vi ở bên trong cấm địa.





Nếu ra khỏi Đọa Tiên Vân Hải, tu vi sẽ lập tức khôi phục như cũ.





Đây chính là chỗ quỷ dị của Đọa Tiên Vân Hải, kỳ quái hơn hang động Quỷ Minh rất nhiều.





Ai thế?





Ông già một tay đột nhiên nhìn lại, đánh ra một luồng sáng về phía này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK