Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn từng gặp qua rất nhiều thế lực với đủ loại kết giới, trong đó cũng có cả tiên cấp nhưng không có chỗ nào sánh được với kết giới trên đảo Thượng Dương vì kết giới này là kết giới cấp tiên hoàn chỉnh.





“Thực lực mạnh hùng hậu thật!”





Triệu Bân lẩm bẩm, khoanh tay đi lại quanh đảo, lòng vòng mấy chục lần, vừa đi vừa không ngừng ngước mặt lên nhìn tinh tượng nhưng cuối cùng lại rút ra được kết luận rất nhọ đó là chân trận không đối ứng với tinh tượng.





Vậy thì hắn không thể nào tìm ra được sơ hở.





Kết giới cấp tiên rất huyền diệu, thế càng đừng nói gì đến cấp tiên hoàn chỉnh, chỉ nói đến kết giới hộ thiên này thôi, hắn không tìm bí vân nào, càng khỏi nói đến phát hiện ra sơ hở, mà không tìm được kẽ hở thì đương nhiên là hắn không thể vào được.





“Sớm muộn gì cũng xử lý ngươi thôi!”





Triệu Bân nhìn lần cuối rồi quay đầu bỏ đi.





Lần này hắn đi thẳng về phía nam, tiếp tục tìm kiếm.





Hắn vốn chỉ đi một mình nhưng không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người bên cạnh hắn.





Đương nhiên là Diệu Ngữ, lại là đêm khuya thanh vắng, trăng thanh gió mát, Diệu Ngữ vẫn mặc đồ cưới như bước ra từ trong tranh, sức mạnh minh hôn bao trùm khắp cơ thể, vô cùng ma mị trong bóng đêm.





Nhìn từ phía sau, bóng dáng hai người họ vô cùng ấm áp và lãng mạn.





Nhưng trong mắt Nguyệt Thần, cảm giác ấm áp và lãng mạn đó lại xen lẫn sự bi thương, ông trời cứ thích trêu ngươi, mặc dù Triệu Bân không nhận ra nhưng cô ta thì lại thấy rất rõ.





Hả?





Không biết là ngày thứ bao nhiêu, Triệu Bân mới than một tiếng.





Hắn không tìm thấy nguồn gốc âm thanh cầu cứu nhưng lại nhìn thấy một thứ rất thú vị, đấy là một vùng biển với mây mù giăng kín, mơ mơ hồ hồ khiến người ta sinh ảo giác, bên trong màn sương là một giấc mơ cổ xưa.





“Không ngờ quay trở lại rồi!”





Triệu công tử vuốt cằm, ánh mắt sáng rực.





Không phải là biển mây mà là biển sương mù, hay nói chính xác hơn là biển sương mù ở Nam Vực trước đây, có lẽ vì đã trải qua thời gian quá lâu dài, nó hấp thụ quá nhiều tinh hoa của trời đất nên đã có linh trí, lãng đãng khắp nơi. Mấy tháng trước nó còn nhốt hắn đến mấy ngày, đưa hắn từ Nam Vực đến lãnh thổ Đại Nguyên, không ngờ biển sương mù có linh trí này đi một vòng lớn rồi lại quay trở về đây.





May mà chỗ này không có ai khác, nếu không nhất định sẽ kinh hãi.


Biển sương mù lại có thể di chuyển khắp nơi, chuyện này thật sự rất hiếm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK