“Phật cao cao tại thượng kia ơi, đây là người mà ngươi muốn cứu, bọn ta không nên hận ngươi sao?”, tiếng gào thét của oán linh chưa hề ngừng lại.
Bát Nhã khóc rồi.
Cũng có thể là các oán linh đang khóc.
Chỉ là nước mắt của họ chảy ra từ cơ thể Bát Nhã mà thôi.
Cổ nhân nói, con người đau khổ đến cực độ thì nước mắt sẽ biến thành màu của máu, mà nước mắt họ chảy ra chính là máu.
Á…
Tiếng rên rỉ của Bát Nhã lộ rõ vẻ đau đớn.
Triệu Bân vẫn không phân biệt nổi, rốt cuộc Phật đang rên rỉ hay các oán linh đang gào la ai oán, hắn chỉ biết, tâm cảnh của vị Phật này đã bị oán linh nhấn chìm hoàn chìm, không còn “lục căn thanh tịnh” gì nữa.
Phụt!
Bát Nhã bị tiêu diệt, hóa thành một làn khói.
Cô ta là Phật thân, sau khi bị tiêu diệt chắc hẳn là hình thái này.
Mà oán linh dung hòa vào cơ thể cô ta cũng thực sự hồn bay phách lạc, trước khi bước lên con đường xuống hoàng tuyền còn hóa thành một bóng người hư ảo, từng quay đầu lại nhìn, nhìn Triệu Bân rồi nở nụ cười xa xăm và mệt mỏi, không chỉ vì cảm kích, mà còn vì quá thê lương.
Triệu Bân chắp tay cúi người, vừa là đưa tiễn, vừa là áy náy.
Nhân và quả trong đó, hắn cũng là kẻ nhúng tay vào.
Tính đi tính lại, bất kỳ món nợ máu nào do Vương Dương gây ra, hắn cũng có phần.
Các oán linh tan đi, được giải thoát triệt để.
Sau lưng, tiếng la thảm thiết của Hắc Châu Ma Long cũng chấm dứt.
Tinh hoa của con Ma Long này biến thành dưỡng chất cho Tiểu Kỳ Lân, thân mình to lớn của nó biến thành tro bụi.
Á á!
Tiểu Kỳ Lân tung tăng nhảy nhót, toàn thân hừng hực lửa cháy.
Nuốt hết một con Hắc Châu Ma Long, nó lại lớn thêm, tinh khí vô cùng dồi dào.
Có lẽ vì nuốt nhiều quá, nhất thời tiêu hóa không hết, nó dạo một vòng rồi quay về đan hải.