Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tia kiếm quang bay ra từ trong tối, kiếm uy mạnh mẽ.





Triệu Bân cười lạnh, tung chưởng đánh tan.





Đúng vậy, vẫn còn người ẩn núp nhưng chỉ một mà thôi, nếu không hắn cũng chẳng xuất hiện đâu.





Đấu solo à! Ai sợ ai!





“Lực chiến đấu cỡ này là không phải hạng vô danh rồi!”





Một giọng nói vang lên, trong bóng tối, một ông già mặc áo tím từ từ bước ra, tay cầm trượng đầu rồng. Tu vi đúng là Chuẩn Thiên, khí tức âm trầm, thậm chí có thể nghe được tiếng quỷ than khóc.





“Đợi ta hơn nửa đêm, tiền bối đúng là kiên nhẫn!”





Triệu Bân cười nhìn đối phương, làm nóng cổ tay.





Ông già kia cười âm trầm, không nói nhiều mà tung một chiêu. Dây xích phù văn bay ra, nó như con rắn điện dài mãnh mau lẹ quấn lấy tay chân Triệu Bân, phong ấn hóa diệt, khí huyết của Triệu Bân bị hấp thu rất nhiều, phù văn chui vào trong cơ thể, muốn phong ấn đan hải.





Phá!





Triệu Bân quát lạnh, mở ra thiên cang hộ thể.





Là phòng ngự tuyệt đối, thứ gì bắn ra cũng bị chặn tại chỗ. Phú văn khắc vào trong cơ thể cũng bị thiên cang hộ thể triệt tiêu, ngay cả lão già áo tím cũng bị chấn lui. Trong mắt lão ta hiện lên tia sáng kỳ dị, là thiên cang hộ thể, thế gia Dương Thiên... còn có yêu nghiệt cỡ này sao?





“Không đúng!”











Lão già áo tím lẩm bẩm, hai mắt hơi nheo lại.





Không phải chỉ có người của Dương Thiên thế gia mới biết thuật thiên cang hộ thể mà còn một người nữa cũng biết.





Lão ta nghĩ đến đây thì mặt mày bỗng biến sắc.





Đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!





Sát khí bao trùm khắp người Triệu Bân, hắn đâm thủng đầu lão ta chỉ bằng một kiếm.





Ông già áo tím trợn hai mắt, đồng tử thu lại, ánh mắt đầy phức tạp, vừa mang vẻ kinh ngạc lại vừa mang vẻ khiếp sợ, kinh ngạc vì không ngờ Cơ Ngân lại dám đến Nam Vực, khiếp sợ vì cái chết, lão ta đã nhìn thấy Tử Thần vẫy tay với mình rồi.





Nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự hối hận.





Đi tìm bảo bối thôi mà, các cao thủ đều đã rời khỏi đó hết rồi, chỉ có mỗi mình lão ta đứng đó chờ, tự cho mình là giỏi, khinh thường đối phương, nhưng chỉ mới đánh có một hiệp là đã bị tiễn đến Quỷ Môn Quan, còn bao nhiêu tuyệt chiêu nhưng lại không kịp đem ra dùng!





Mau!





Triệu công tử chỉ cần nhanh.





Dù không dùng đến tuyệt chiêu thuấn thân tuyệt sát thì hắn cũng vẫn có thể giết chết đối phương như thường.





Nhưng, đây là Nam Vực, hắn chỉ sợ lão già áo tím hét lớn lên “Cơ Ngân ở đây” thôi.





Vì vậy nên hắn mới dùng kiếm giết chết lão ta ngay.





“Bảo bối của ngươi đã thuộc về ta!”





Triệu Bân lục từ trên xuống dưới, thứ gì có thể lấy đi thì hắn đều không bỏ sót.





Sau khi hủy xác xóa dấu vết thì hắn mới lên trời, hắn phải nhanh chóng đi tìm người Bạch gia.





Nhưng, hắn vừa mới lên trời thì đã nhìn thấy một vật thể lạ rơi từ trên trời xuống, trùng hợp thế nào, hắn và thứ này lại va chạm, hắn rơi xuống đất. Một tiếng “ầm” vang lên, máu hắn vương vãi trên mặt đất, cú ngã này còn khó chịu hơn cả việc bị đập cho một trận, xương cốt khắp người đều rệu rã.





“Vậy mà cũng tông trúng cho được, có duyên thật mà!”





Nguyệt Thần nhìn thấy thì chậc lưỡi xuýt xoa.





Thứ đã đập phải Triệu công tử không phải là vật thể lạ gì mà là một người, một cô gái với nhan sắc tuyệt trần, đeo một chiếc mặt nạ ngọc trắng trên mặt, nhìn kỹ lại thì mới biết, chẳng phải là nữ soái Xích Diễm đấy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK