Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi điện của Triệu Bân mạnh mẽ đánh xuống.





Lão tổ Nhan gia còn chưa hoàn hồn thì lại kêu rên một tiếng.





Ông ta cũng không hề nhàn rỗi, cũng bộc phát năng lượng trợ uy cho Triệu Bân. Sát ý Thiên Võ không phải là chuyện nhỏ, chỉ dựa vào sức của một mình Cơ Ngân thì không có khả năng luyện diệt hết hoàn toàn, cần phải có năng lượng của ông ta phối hợp. Chuyện này khiến cho Triệu Bân tràn đầy cảm xúc nhớ về ngày trước, nếu như nữ soái không âm thầm hiệp trợ cho hắn thì hắn cũng không thể luyện diệt hết sát ý Thiên Võ.





Rất mạnh.





Sát ý của vết thương này rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với nữ soái.





Triệu Bân đã chật vật rất nhiều để luyện diệt hết sát ý này, trong lòng hắn cũng không khỏi khiếp sợ, không ngờ lão tiền bối này đã trúng một đao cực mạnh của cường giả Thiên Võ mà vẫn có thể sống sót được, còn có thể chịu đựng được sát ý độc hại đến tận bây giờ, có thể thấy được ông ta vốn đã mạnh mẽ đến cỡ nào.





Nhan Như Ngọc lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Triệu Bân.





Lão tổ Nhan gia thấy vậy thì nhướng mày, ngượng ngùng thay cho cháu gái.





Nhan Như Ngọc ho khan một tiếng rồi vội vàng rút tay về, vốn định lau mồ hôi cho Triệu Bân nhưng cuối cùng lại thành lau mồ hôi cho ông nội.





Chà, điều đó cũng chẳng khác gì.





Lão tổ Nhan gia mỉm cười, trong nụ cười có hai ngụ ý.





Đầu tiên, ông ta vui vì được cháu gái lau mồ hôi cho.





Thứ hai, ông ta cảm thấy tên nhóc này quả thật xứng đôi với cháu gái của ông ta. Thánh tử Thiên Tông hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tuyển cháu rể của ông ta, thậm chí còn vượt xa mong đợi.





Nhân tài bậc này có đốt đèn đi tìm khắp nơi cũng không thấy.





"Làm sao có thể?"





Triệu Bân đang im lặng trị thương đột nhiên thốt lên rồi mở to hai mắt, thông qua Thiên Nhãn hắn đã nhìn ra được nội tình cùng tu vi của lão tổ Nhan gia.





Không thể trách hắn mạo phạm, chỉ vì ở trên người lão tổ Nhan gia hắn đã ngửi được mùi của thiên kiếp, mặc dù lão tổ đã cố che giấu nhưng vẫn không thể tránh khỏi Thiên Nhãn của hắn.





Hắn đoán không sai, sau khi mở ra Thiên Nhãn thì hắn quả thật đã nhìn thấy lôi uy của thiên kiếp còn sót lại trên người lão tổ Nhan gia.





Nếu chỉ như vậy thì đã không có gì đáng nói.





Vấn đề là thiên kiếp này cũng không phải là thiên kiếp bình thường.





“Sao vậy?”, Nhan Như Ngọc trầm giọng hỏi.





“Tiền bối, ông đã sống sót vượt qua thiên kiếp Thiên Võ sao?”, Triệu Bân nhìn về phía lão tổ Nhan gia hỏi.





Lời này vừa thốt ra thì Nhan Như Ngọc liền sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK