Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh


Bạch gia cũng cảm thấy rất kì quái.





Lúc đi vẫn còn tốt, sao lúc về lại ra bộ dạng này rồi?





“Đau không?”, Tử Linh liếc nhìn Triệu Bân hỏi.





“Đau”, Triệu Bân ngồi xuống, lại nhe răng trợn mắt vì đau đớn.





Bên kia, nhóc hám tiền đã ghé vào tai lão tổ Bạch gia nói nhỏ điều gì đó.





Lão tổ Bạch gia ngoài mặt không nói gì, vẫn cười nói rất vui vẻ.





Tuy nhiên, người sáng suốt nhìn thấy đều có thể nhận ra bên trong thần thái của ông ta tiềm tàng rất nhiều loại ngụ ý, có phân vân, có khiếp sợ, có do dự. Ông ta phân vân chuyện chuyển gia tộc tới núi Bất Tử như Triệu Bân nói, nhưng cũng khiếp sợ vì biết nam vực này không thể ở lâu hơn được nữa.











Bạch gia.





Tiệc rượu không biết lúc nào mới tàn, lão tổ Bạch gia nói chuyện với nữ soái vài câu rồi vội vàng triệu tập các trưởng lão tới đại điện bàn về chuyện chuyển nhà, chuyện này rất hệ trọng, cần phải thương lượng kỹ càng với tất cả mọi người trong tộc.





"Đạo hữu, mời".





Một trưởng lão Bạch gia mỉm cười nói, bọn họ đã chuẩn bị chỗ ăn ở cho mấy người nữ soái.





Lão tổ đã căn dặn phải ra sức khoản đãi các vị khách quý bởi vì tất cả mọi người đều có ân tình sâu rộng với Bạch gia.





Nữ soái gật đầu, cũng không từ chối.





Kỳ thực trước đây khi đang chém giết cường giả tứ phương cô ta đã muốn rời đi nhanh nhất có thể, một phần là sợ biên quan đông nam xảy ra biến cố còn một phần là sợ tình hình ở nam vực cũng sẽ thay đổi.





Dù sao cô ta cũng là thống soái quân Xích Diễm, Cơ Ngân còn là Thánh tử Thiên Tông, thân phận rất đặc biệt, một khi bại lộ thì sẽ rước lấy cho Đại Hạ không ít phiền toái, đặc biệt là Cơ Ngân, nếu như bị cường giả tứ phương biết được hắn đang ở đây thì chuyện hắn có ra được khỏi đây toàn mạng hay không vẫn còn là một vấn đề khó nói.





Bây giờ bọn họ chưa rời đi là bởi vì việc này còn chưa kết thúc.





Thi tộc cùng Huyết Y Môn đã chịu thiệt lớn như vậy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ báo thù, chắc chắn sẽ còn quay trở lại đây. Bạch gia tuy mạnh nhưng thế lực Thi tộc cùng Huyết Y Môn liên minh lại càng đáng sợ hơn.





Nói thẳng ra thì Bạch gia vẫn đang ở trong nguy nan, không phải lúc nào bọn họ gặp nạn thì cũng có người tới cứu kịp thời.





Muốn phá vỡ cục diện tồi tệ này thì chỉ còn có một cách, đó là chuyển nhà đến một nơi ngay cả Thi tộc cùng Huyết Y Môn đều không thể dễ dàng đặt chân tới.





Theo như nữ soái suy nghĩ thì Đại Hạ là một điểm đến tốt, nếu như bọn họ gia nhập vào Đế Đô trở thành một đại gia tộc thì có cho Thi tộc cùng Huyết Y Môn mười lá gan bọn chúng cũng không dám tác loạn ở Đế Đô.





Cho nên mới nói, chuyến đi này vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước.





Di chuyển một đại gia tộc lâu đời đi nơi khác không phải là chuyện dễ, cho dù có cố gắng che giấu tới cỡ nào thì cũng sẽ bị tứ phương chú ý. Thi tộc cùng Huyết Y Môn nếu như liên minh lại một lần nữa để đánh úp bọn họ thì chắc chắn sẽ thành công, với tính khí của Cơ Ngân, hắn nhất định sẽ theo hộ tống suốt chặng đường.





Nếu như Cơ Ngân không đi thì bọn họ tất nhiên cũng không dám đi, nhiệm vụ của bọn họ là phải đem hắn trở về Đại Hạ an toàn.





Đành phải tiễn phật tiễn tới Tây Thiên.





Tranh thủ khoản thời gian này để trị thương cũng là một cách tốt, bọn họ đã đánh nhau cả một đêm dài, ngay cả thống soái như cô ta còn bị thương chứ đừng nói đến các lão tướng khác.





"Nội tình hùng hậu quá".





Trên đường đi cường giả quân Xích Diễm liên tục thổn thức tặc lưỡi.








image.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK